Trang chủ > Văn > Cầu xin

Cầu xin

1. Có một bài thơ mới “còn nóng hổi” của chị Trần thị Nguyệt Mai. Để nó trong phạm vi một comment em thấy tiếc quá, nên copy lại trên đây cho các bác thưởng lãm:

Hôm qua, Mai nhận được tập thơ “ca oán. đến với mùa giải oan” của nhà thơ Nguyễn Thanh Châu. Tập thơ rất buồn, vì có một số bài viết trong hoàn cảnh tù đầy, Mai đã cảm hứng làm bài thơ “Cầu xin”, gởi các bạn đọc khi nó còn đang “nóng hổi”.

Cầu xin

Cảm hứng từ tập thơ “ca oán. đến với mùa giải oan”
Thân tặng nhà thơ Nguyễn Thanh Châu

Lời ca ai oán đêm thâu
Bừng con mắt dậy bạc đầu tử sinh
Quẩn quanh mình chỉ một mình
Hỏi trời xanh với muôn nghìn nỗi đau
Hỏi người chiếc bóng trăng sầu
Nửa đời rồi cũng đã nhầu áo xưa
Trời còn khi nắng khi mưa
Thì người sao tránh những mùa tang thương?
Giải oan – Này một nén hương
Xin Trời Đất chứng mười phương an bình
Cho tình về lại với tình
Cho ngàn sau mãi đẹp xinh cõi người.

Trần thị Nguyệt Mai
27/10/2011

***
2. Tháng 11- theo lịch phụng vụ Công Giáo- là tháng dành để tưởng nhớ và cầu nguyện cho những người đã qua đời. Kính mời các bác đọc bài viết của linh mục Dòng Tên- Nguyễn Tầm Thường.

Ngày Lễ Vàng

(Các bác có thể xem thêm bài Ngày Lễ Bạc cùng tác giả.)

Kỷ niệm của hôn nhân hay đời tu mà được 50 năm, người ta gọi là Lễ Kim Khánh. Vì đời người ngắn ngủi nên không mấy người có cơ hội mừng lễ vàng. Tôi cũng vậy, tôi không có cơ hội mừng lễ vàng khi tôi sống. Tôi trở về kỷ niệm 50 năm ngày tôi chết. Lần này tôi tảo mộ lần thứ ba. Tôi gọi là ngày kim khánh của tôi.

Người ta đưa tôi ra nghĩa trang 50 năm rồi. Thấm thoát thế mà tôi đã chết nửa thế kỷ. Hai lần trước tôi tìm thấy mộ người ta chôn tôi. Lần này trở về nghĩa trang tôi không còn mộ nữa. Tôi thơ thẩn cả chiều nay. Tôi hoàn toàn mất dấu vết trên cõi đời rồi sao?
Nghĩa trang ngày xưa người ta chôn tôi không còn nữa. Tất cả người thân rỡ mộ đi chôn nơi khác. Tôi là người không có thân nhân. Cuộc đời đâu có gì trường cửu. Người ta có thể thay đổi bất cứ gì người ta muốn. Mỗi chính thể một vận mệnh. Mỗi chính sách một sáng kiến riêng. Không ai nhận mộ thì người ta rỡ đưa vào một nơi. Nhưng người ta làm cho có lệ. Họ để lẫn lộn, tôi không còn tìm ra tôi nữa. Bây giờ tôi không biết mình còn xương cốt không. Tất cả sọ người đều giống nhau. Thế là tôi mất tên tuổi một kiếp làm người.

***

Không còn nghĩa trang để tìm tôi. Không còn ngôi mộ để nhìn mình. Tôi đi về đâu?
Tất cả những người tôi quen không còn ai sống sót. Chiếc xe lăn của người tôi quen biết sau cùng đã thành sét rỉ lâu lắm rồi. Những người sống với tôi thời ấy đều chết cả. Mới ngày nào ăn cơm với nhau, cùng đi chơi biển với nhau, cùng dạo phố. Thế mà bây giờ im quá. Tôi đi qua phố. Tôi bước qua nhà. Từng con đường. Không gặp một ai. Căn nhà xưa tôi ở, bây giờ ai đó làm chủ, lạ lắm. Nhiều căn nhà không còn nữa.

Tất cả kỷ niệm liên quan tới tôi không còn gì. Những tấm hình tôi chụp trên những thành phố tôi đi qua, nay ở đâu? Không còn một chút gì. Tất cả những người tôi gặp hôm nay như người từ hành tinh khác đến chiếm trái đất của tôi ngày xưa. Tôi không biết một ai. Hoàn toàn không biết một ai. Người ta không thể tưởng tượng nổi nếu tôi hỏi họ xem có ai biết kỷ niệm của tôi ở đâu.

Đi tìm ngôi mộ mình mà không thấy. Đứng phân vân, rồi tôi nghĩ mình là linh mục, tôi có thể trở về nhà thờ.

Nhà thờ cũng không có ai biết tôi. Đây có phải là nhà thờ ngày xưa tôi sống không?
– Thưa ngài, không phải, chung tôi mới dựng lại nhà thờ này. Cái cũ đập rồi.

Tôi bàng hoàng không tin như thế. Mới có nửa thế kỷ mà thay đổi như thế sao? Có thể tôi lầm. Tôi đi tìm chỗ khác.

Công trình trường cửu nhất là nhà thờ mà cũng không còn sao? Tôi đi tìm sổ rửa tội. Đấy là nơi chữ ký tôi sẽ nằm vĩnh viễn trong Giáo Hội. Cũng không còn. Cơn hỏa hoạn đã cháy hết. Những gì là trường cửu như thế mà cũng không lưu được dấu vết một lần tôi làm người trên cõi đời này sao? Cuộc tảo mộ lần thứ ba này vắng vẻ hơn hai lần trước nhiều. Ngày lễ vàng, kỷ niệm 50 năm tôi chết. Không còn dấu vết.

Tôi đứng bơ vơ nhìn dòng đời trôi. Chả ai biết mình. Mình chả biết ai. Nhớ lại mới ngày nào đây mà giờ sao khác biệt lạnh lùng thế. Ngày ấy tôi làm chủ biết bao nhiêu thứ. Nửa nông trại. Một dẫy nhà cho thuê. Tôi lao đao trong đời cho bao nhiêu chuyện. Bây giờ là hư vô. Hai bàn tay tôi trần trụi đứng nhìn dòng đời. Đời không thuộc về tôi nữa.

Nhớ lại những ngày đó, bấy giờ mọi sự sao như trường tồn vĩnh cửu. Chúng có sức thu hút mê hoặc. Tôi bị ràng buộc khổ sở vào bao nhiêu điều. Tôi không có thời gian nhìn hoàng hôn buông nắng. Bận rộn không thấy nắng đưa mây xuống chân đồi. Tôi không nghe bài ca con họa mi hót lúc gió xuân. Tôi không thấy những chùm hoa dại đong đưa giữa trời đất vui niềm vui tự do.

Ngày đó mất lòng nhau cũng chỉ vì những thứ ràng buộc ấy. Tôi mất bao hạnh phúc của cánh bướm thong thả buông chơi bên sườn đồi.

Ngày đó sao tôi sống khổ sở vì những cạnh tranh. Tôi mất bao thanh thản của tâm hồn. Tôi mất bao êm ả như cánh én êm đềm báo tin mai vàng đang nở.

Ngày đó sao sống đau đớn vì những bực mình. Tôi mất bao tối nhìn trăng buông ánh sáng xuống thung lũng.

Ngày đó sao sống lo âu vì không tin tưởng được nhau.Tôi mất bao bến bờ đẹp của biển lúc sương khuya, rất mênh mông.

Ngày đó tôi lo tương lai sống ra sao. Tôi mất bao nhiêu cõi trời thênh thang. Tôi không nghe có tiếng khóc bên đời. Trái tim tôi chật hẹp vì quá nhiều tiếng thở dài. Bao giờ cũng thấy nỗi đau của mình là lớn nhất.

Tôi đứng đây nhìn lại cuộc sống của mình nửa thế kỷ về trước. Tôi hỏi lòng tôi: Những bon chen kia đâu rồi? Những điều làm tôi giận dữ kia đâu rồi? Những thứ tôi yêu mến kia đâu rồi? Những thành công của tôi kia đâu rồi? Những lo âu của tôi đâu rồi? Chả còn gì.

Mọi sự đã hết. Bây giờ tôi đi về đâu?

Tôi không còn nghĩa trang về thăm mộ.

Tôi không còn người quen về nhìn xem họ còn giữ kỷ niệm nào của tôi không.

Vậy bây giờ tôi đi về đâu?

Tôi chỉ còn một cõi đi về vĩnh cửu phía bên kia. Tôi sẽ không bao giờ trở lại đây một lần nữa. Hôm nay là lần cuối cùng.

Phía bên kia là chốn nào?

Ngày còn sống, tôi đã vẽ đường về chốn bên kia cho tôi. Hôm nay tôi cầm tấm bản đồ đó. Ngày ấy tôi vẽ rõ đường thì hôm nay tôi thong thả, an tâm đi về. Ngày ấy tôi vẽ cong co thì hôm nay tôi bối rối hoang mang.

Tôi đi về đâu phía bên kia?

Hôm nay không có ai đi với tôi.

Đường tôi đi một mình.

***
Lần tảo mộ thứ hai. Ngày silver jubilee, tôi nhìn lại đời mình, nếu lấy con số 100 cho chẵn, tôi thấy 98 phần trăm những gì tôi nhìn, tôi chiếm hữu đều không đem đi được. Chỉ có hai phần trăm là:
– Tình yêu Chúa và trái tim bao dung với anh em.

Chỉ có hai phần trăm ấy đem theo được thôi. Nhà thờ cũng bỏ lại. Bản đồ ngày xưa tôi vẽ có rõ không hay chằng chịt không biết lối nào đi.

Bây giờ là định mệnh.

Không còn chốn nào trần gian mà về.

Giả sử tôi được làm người trở lại, tôi sẽ sống thế nào?

Tôi lại giả sử vậy thôi, trễ quá rồi.

***
“Người ta chỉ gặt hái những gì họ đã gieo vãi. Nếu họ gieo vãi nơi thửa ruộng xác thịt, họ sẽ gặt hái được mùa màng băng hoại; nhưng nếu hạt giống gieo xuống của họ là thần trí thì họ sẽ gặt được sự sống trường sinh” (Gl 6, 8).

Bây giờ, tôi đi lối riêng của tôi, lối về mùa màng đã gieo vãi lúc còn sống. Mộ tôi không còn. Chết rồi tôi mới tha thiết nuối tiếc thời gian. Chẳng còn lý do gì để được phép nấn ná về thăm lại chốn xưa. Hạnh phúc hay thở dài. Bất cứ đi về đâu thì bây giờ tôi cũng phải nói lời vĩnh biệt.

Lm. Nguyễn Tầm Thường S.J.
(trong Đường Đi Một Mình, 2005)

Chuyên mục:Văn Thẻ:
  1. 31/10/2011 lúc 13:29

    Xin chia buồn cùng với bài thơ của bạn Nguyệt Mai!

    • Mai
      01/11/2011 lúc 09:25

      Cám ơn anh Giao đã chia sẻ.

      • 01/11/2011 lúc 10:28

        Không có gì! Hy vọng được đọc nhiều hơn những bài viết của Mai.

      • Mai
        02/11/2011 lúc 10:26

        Anh Giao,
        Cám ơn anh. Thỉnh thoảng Mai mới làm thơ cho vui vậy thôi. Tâm sự chơi chơi với Nha Trang và nàng Phay, không ngờ cô em Phay Van đưa lên giới thiệu với mọi người…
        Luôn vui anh Giao nhé.

    • 01/11/2011 lúc 10:27

      Anh không biết làm thơ buồn mà anh chỉ khai thác tâm lý vụn vặt khi Yêu thôi. Thực ra cũng do thất nghiệp nên viết giải khuây mà.
      Anh chia buồn cùng bài thơ của Nguyệt Mai là vì cái buồn ấy là buồn Nhân sinh, cái mà anh không có.

  2. Nguyễn thị Nha Trang
    31/10/2011 lúc 20:10

    @ Nguyệt Mai & Phay Van ơi ,

    Wow…! Đêm qua Trang không vào thăm nhà được , vì có vợ chồng người chị ở Nha Trang về thăm chơi gia đình mình… , vợ chồng chị ấy mới về Nha Trang lại chiều nay…

    • Mai
      01/11/2011 lúc 09:27

      Được dịp gia đình đoàn tụ, chị em xúm lại đi chợ, nấu ăn…Vui quá hở Trang?

      • Nguyễn thị Nha Trang
        01/11/2011 lúc 20:45

        @ Nguyệt Mai & Phay Van :

        Đúng vậy Mai và Phay Van ơi , càng lớn tuổi càng chiêm nghiệm thấy… cái không khí và tình cảm thân mật sum họp anh chị em trong gia đình thật đáng quý…không gì sánh được !

  3. 31/10/2011 lúc 20:15

    Người ta chỉ gặt hái những gì họ đã gieo vãi. Nếu họ gieo vãi nơi thửa ruộng xác thịt, họ sẽ gặt hái được mùa màng băng hoại; nhưng nếu hạt giống gieo xuống của họ là thần trí thì họ sẽ gặt được sự sống trường sinh”

    công nhận!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      31/10/2011 lúc 21:04

      @ Hà Linh & Phay Van mến yêu ,

      Hai em đã đọc bài này chưa ? theo chị , chúng ta cũng nên cần đọc… để có cái nhìn tương đối chính xác , qua các phân tích đầy giá trị của những nhà trí thức có tấm lòng với đất nước :

      Vào google nha 2 em :

      ” Ý kiến : Cải cách toàn diện để phát triển đất nước – tuan’s blog “

      • 01/11/2011 lúc 06:06

        em đọc rồi chị Nha Trang à. em nghĩ họ phân tích rất sâu và cố tìm cách trình bày một cách dung hòa.

      • hth
        01/11/2011 lúc 11:08

        @ Cảm ơn chị Nha Trang đã chỉ đường link
        @ Phay Van: Ông Eltsin có quan điểm của ông ấy. Nhưng thử nghĩ xem, nếu làm như quan điểm của ông ấy, hậu quả xã hội sẽ xáo trộn khủng khiếp thế nào?

      • hth
        01/11/2011 lúc 19:55

        Vì cái kết luận quá chuẩn này, PV vô cùng xứng đáng được kết nạp vô đạng. HL sẽ là người giới thiệu!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        01/11/2011 lúc 22:18

        @ Hà Linh & Phay Van yêu mến :

        Ừ …, chúng ta đọc để bổ sung thêm góc nhìn cho toàn diện về thực trạng đất nước , qua sự phân tích trên tinh thần thực tế , khách quan và khoa học , của những người trí thức có tên tuổi , chứ chẳng hy vọng gì về sự tiếp thu của đảng cs đang cầm quyền ! đúng không hai em ?
        Phay Van ơi , em dẫn câu nói ấy là còn… lịch sự đấy ! Với chị , thì thái độ dứt khoát cùng quan điểm rõ ràng của chị , còn …độc …hơn lời nói ấy nữa đó em !
        Nhưng thôi , ta không nên bàn luận việc ấy ở đây nha em yêu ….

      • Nguyễn thị Nha Trang
        01/11/2011 lúc 22:27

        @ hth : Chúng ta cùng nhau chia sẻ thông tin mà !
        Có thông tin gì hay hay , mới lạ….mong hth cũng chia sẻ lại với mọi người đấy nhé !

      • 02/11/2011 lúc 06:41

        Chị Nha Trang kính mến,

        Dạ, em thật sự cũng không muốn đi sâu những vấn đề đó chị à.
        Chúc chị ngày thiệt vui, an bình!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/11/2011 lúc 22:35

        @ Hà Linh mến yêu ,

        Cảm ơn lời chúc của em , em cũng luôn vậy nhé em yêu !

  4. Nguyễn thị Nha Trang
    31/10/2011 lúc 20:19

    @ Nguyệt Mai thân quý ,

    Như đã chia sẻ ở entry trước , đọc sáng tác mới này của Nguyệt Mai , Trang rất cảm đắc hai câu :

    ” Cho tình về lại với tình
    Cho ngàn sau mãi đẹp xinh cõi người ”

    Nếu không có gì là khó nói , Nguyệt Mai có thể chia sẻ vài dòng về nhà thơ Nguyễn Thanh Châu …được chứ Mai ?

    • Mai
      01/11/2011 lúc 09:50

      Nha Trang yêu mến,
      Nhà thơ Nguyễn Thanh Châu sinh trưởng tại SÀIGÒN. Theo học Trung học PETRUS KÝ, Đại học VẠN HẠNH. Sang Mỹ theo diện HO tháng 4 năm 1995. Có thơ đăng trên các tạp chí văn học như VĂN, VĂN HỌC, PHỐ VĂN, KHỞI HÀNH, THƯ QUÁN BẢN THẢO và các trang mạng DA MÀU, GIÓ-O.
      Đã xuất bản hai tập thơ:
      – ca nguyện. gởi cây xương rồng cho gió
      – ca oán. đến với mùa giải oan

      Nguyệt Mai xin giới thiệu vài bài thơ trong tập này:

      nước non ngàn dặm
      nước non ngàn dặm. đành ra đi
      còn ai câu thơ đề vạt áo
      chờ nhau. mắt úa tàn xuân thì
      chạnh tiếng từ quy hồn ứa máu

      trăng cố thổ
      tiếng rụng điêu linh dài lối ruổi
      trăng khuya nhầu nhợt mái hiên người
      mười năm. cố thổ hằng trông nuối
      tim đời sao cạn giọt máu tươi

      đọc thư nhà
      đọc lá thư gởi từ quê cũ
      dẫu mong manh. dẫu nét chữ nhòa
      có tấm lòng son người thục nữ
      có nỗi oan khiên lệ mẹ già

      buổi sáng trong khu trồng rau
      ngửng đầu buổi sớm trông mây
      tượng hình bên núi theo gầy bóng nhau
      đất cằn tưới nước chăm rau
      quên đâu giấc mộng đằng sau kiếp người
      đủ đôi tiếng khóc. nụ cười
      một mình. vụng dại cũng lười nói năng
      đêm chờ tâm sự vừng trăng
      lung linh ánh gởi giá băng vào lòng

      cắt cỏ tranh trên đồi
      suốt ngày bươn khắp đồi tranh
      cỏ. như dao cứa mỏng manh thân người
      tay run. bụng đói rã rời
      dốc lên. bước xuống. cảnh đời hỗn mang
      nắng hừng hực cháy da vàng
      ngậm tăm tiếng nấc tụm tàn bóng rơi
      đường về còn bấy xa xôi
      lòng ta là mấy cơn đòi đoạn đau
      tóc bù. sợi sợi bạc mau
      ngày chầy mai một đời sâu dưới mồ
      rừng buông tiếng gió lô xô
      người lom khom. dáng ngựa thồ mỏi mê
      ngửng theo rười rượi hồn quê
      mây giăng kín núi lạnh về lũng sâu
      bó tranh chất gượm khối sầu
      gánh. chông chênh giữa hai đầu tử sinh
      lạ lùng chợt nhớ đến mình
      năm năm đổi lốt thay hình thế ư
      chiều tàn xế. nắng bụi mù
      quẩn quanh đâu thoát kiếp tù chung thân

      Nguyễn Thanh Châu

      • Nguyễn thị Nha Trang
        01/11/2011 lúc 21:00

        @ Nguyệt Mai thân quý :

        Cảm ơn Mai đã hồi đáp chia sẻ cho Trang biết thông tin về nhà thơ Nguyễn Thanh Châu nha .
        Đọc thơ ông quả thật là se sắt lòng đến da diết …! khiến Trang liên tưởng đến tác phẩm thơ Tự Tình Khúc , đẫm đầy cuộc đời đầy nước mắt oan khiên khi bị bắt giải đi …của Cao Bá Nhạ cháu Cao Bá Quát mà trước đây các thế hệ chúng ta đã học quá …, Nguyệt Mai ơi…!

      • 02/11/2011 lúc 08:02

        Chị Nha Trang và chị Mai: em được biết đến ông Cao Bá Nhạ và Tự Tình Khúc qua cuốn Việt Văn Độc Bản lớp đệ nhị (của Đàm Xuân Thiều và Trần Trọng San).

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/11/2011 lúc 22:29

        @ Phay Van mến yêu :

        Vậy …chụp copy…đem lên được không em , chỉ có 608 câu thôi mà ?!

  5. Nguyễn thị Nha Trang
    31/10/2011 lúc 20:22

    @ Phay Van mến yêu ,

    Đúng vậy em ! Cá nhân chị thích đọc thơ lắm , Nguyệt Mai có sáng tác nào ” nóng hổi ” cứ đưa lên để mọi người thưởng thức , và thân tình trò chuyện chia sẻ cùng nhau , thư giản cho vui …, trong nhà mình , theo như chị được biết thì các bạn khách của em làm thơ rất nhiều , mỗi người một vẻ …nào là bạn Đồ Trọc , chị Hà Bắc , bạn Trần Phan , bạn Đặng Thiên Sơn….,
    Đúng không em và các bạn…

    • Nguyễn thị Nha Trang
      01/11/2011 lúc 21:09

      Thế cô có…hâm mộ…cái tay thợ… thơ… mà Bảo Vân nêu ra không ?!

      …. Yêu biết mấy nghe…..Phay Van hâm mộ …! hi..hi..

  6. Nguyễn thị Nha Trang
    31/10/2011 lúc 20:38

    @ Nguyệt Mai thân quý ,

    Sáng tác mới của Mai , làm mình nhớ 2 ca khúc trong Tuyển Nhạc ” Ca Khúc Da Vàng ” trước 1975 , của Trịnh Công Sơn với tiếng hát Khánh Ly chỉ thuần guitar đệm nhạc ghê ! Nguyệt Mai có thể tìm và đưa 2 ca khúc này lên cho mọi người cùng thưởng thức… được chứ Mai …?

    * Lại Gần Với Nhau
    * Tôi Mất

    Nguyệt Mai ơi .., nhớ chỉ với giọng ca của Khánh Ly , và thuần guitar đệm nhạc thôi nhé…bồ tèo !

    • Mai
      01/11/2011 lúc 10:04

      Nha Trang yêu mến,
      Thể theo lời yêu cầu của Nha Trang, sau đây là nhạc phẩm “Lại Gần Với Nhau” của Trịnh Công Sơn với tiếng hát Khánh Ly:

      Nguyệt Mai không tìm được nhạc phẩm “Tôi mất” và cũng chưa bao giờ được nghe bài hát này. Đừng buồn Mai, Trang nhé!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        01/11/2011 lúc 21:49

        @ Nguyệt Mai ơi ,

        Trang quên click… ” trả lời “…comment này của Mai , nên nó… chạy tọt…xuống dưới…, Mai lướt xuống đọc hồi đáp của Trang nha !

  7. 31/10/2011 lúc 21:15

    Tâm đắc với bài viết của linh mục ! Một triết lí sống mà không phải ai cũng học được !
    Nhưng câu kết có vẻ cứng quá phải không Phay Van@ ?
    ( “Người ta chỉ gặt hái những gì họ đã gieo vãi. Nếu họ gieo vãi nơi thửa ruộng xác thịt, họ sẽ gặt hái được mùa màng băng hoại; nhưng nếu hạt giống gieo xuống của họ là thần trí thì họ sẽ gặt được sự sống trường sinh”
    Con người thì phải có hỉ – nộ – ái – ố chứ nhỉ, sao gieo nơi xác thịt lại chỉ thu hoạch băng hoại ? )

    • 02/11/2011 lúc 22:52

      Có thê nói sâu hơn được không ? Phay Van@ ? anh vẫn không hểu …

  8. Mai
    01/11/2011 lúc 10:22

    Nguyệt Mai xin giới thiệu với các bạn nhạc phẩm “Nếu có yêu tôi” với tiếng hát Khánh Hà

    Nếu có yêu tôi
    Nhạc: Trần Duy Đức, Thơ: Ngô Tịnh Yên

    Có tốt với tôi, thì tốt với tôi bây giờ
    Đừng đợi ngày mai, đến lúc tôi xa người
    Đừng đợi ngày mai, đến khi tôi phải ra đi
    Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn

    Nếu có bao dung, thì hãy bao dung bây giờ
    Đừng đợi ngày mai, đến lúc tôi xa đời
    Đừng đợi ngày mai, biết đâu tôi nằm im hơi
    Tôi chẳng làm sao tạ lỗi cùng người

    Rộn ràng một nỗi đau
    Nghẹn ngào một nỗi vui
    Dịu dàng một nỗi đau
    Ngậm ngùi một nỗi vui

    *

    Có nhớ thương tôi, thì đến với tôi bây giờ
    Đừng đợi ngày mai, lúc mắt tôi khép lại
    Đừng đợi ngày mai, có khi tôi đành xuôi tay
    Trôi dạt về đâu, chốn nào tựa nương

    Nếu có yêu tôi, thì hãy yêu tôi bây giờ
    Đừng đợi ngày mai, đến lúc tôi qua đời
    Đừng đợi ngày mai, đến khi tôi thành mây khói
    Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười

    Rộn ràng một nỗi đau
    Nghẹn ngào một nỗi vui
    Dịu dàng một nỗi đau
    Ngậm ngùi một nỗi vui

    • Mai
      01/11/2011 lúc 10:30

      Nhớ thuở ban đầu
      Ngô Tịnh Yên

      Nhớ thuở ban đầu…

      Đó là một buổi chiều của hơn mười năm về trước, tôi nhận được điện thoại của anh Trần Duy Đức hỏi: “Anh tình cờ đọc một bài viết của em trên tờ báo Mai, câu thơ mà em trích trong bài đó có nguyên bản không đưa cho anh đi?” Anh đến nhà tôi lấy bài thơ và qua hôm sau đã nghe anh gọi cho biết: “Trên đường lái xe về nhà anh đã phổ xong bài thơ rồi, em ạ!”

      Anh cũng tâm tình rằng lúc đó anh đang gặp nhiều chuyện không vui trong đời sống, và bài thơ dường như đúng với tâm trạng của anh, nên thơ và nhạc bỗng “bén duyên” ngay lập tức. Lúc ấy cả hai anh em chúng tôi đều không nghĩ rằng, và cũng chẳng hề ao ước rằng… sau này nó lại được mọi người quan tâm nhiều như thế, lại phổ biến từ trong đến ngoài nước nhiều đến thế!

      Từ đám cưới, đám tang, cho đến những bữa tiệc gia đình, họp mặt hội đoàn, v.v… Ca khúc này vẫn vang lên hàng đêm ở các sân khấu quán nhạc, và nhiều nhất vẫn là ở các chương trình gây quỹ từ thiện. Những lời của “Nếu Có Yêu Tôi” đã không còn là của riêng ai, không chỉ là lời lẽ của những người yêu nhắn nhủ cho nhau, mà còn là của bằng hữu gởi đến nhau, lời của người già cô đơn nằm thoi thóp trong một viện dưỡng lão nào đó, lời của đứa bé bơ vơ không nơi nương tựa giữa chợ đời, lời của đáy vực tuyệt vọng, lời của đỉnh cao lạnh lẽo… chỉ cần cất lên tiếng hát là thấy như mọi người đang yêu thương nhau, đang được nắm tay nhau, đang có nhau.

      Riêng tôi, phải nói là rất hạnh phúc khi có được sự “đồng cảm” trước hết là từ nhạc sĩ Trần Duy Đức, sau là từ những ai yêu mến ca khúc “Nếu Có Yêu Tôi”.

      Bài hát này trong mấy năm qua đã chiếm nhiều giải… nhất như: gây “scandal” nhiều nhất, bị “hát chùa” nhiều nhất ở Việt Nam bởi những ca sĩ đang ăn khách, không được trả tiền tác quyền cũng… nhiều nhất, và nó “hit” đến nỗi có ít nhất hai ca khúc ở trong nước đã “chôm” cái tựa đề Nếu Có Yêu Tôi để “ăn theo” sự nổi tiếng này…

      Điều đáng buồn là sự nổi tiếng nào cũng có “cái giá” của nó… Có nhiều người đặt vấn đề một cách gay gắt rằng nó “không phải của tôi”, mà là ý của ông A này, bà B kia… Xin thưa rằng nếu có sự trùng hợp nào đó thì cũng chỉ là ngẫu nhiên. Ngay cả “Kim Vân Kiều” cũng không phải là “của” Nguyễn Du, mà được phóng tác từ Thanh Tâm Tài Nhân, một nhà văn Trung Hoa đời nhà Thanh.

      Điều quan trọng là Nguyễn Du đã làm cho Truyện Kiều hay hơn nguyên tác và khiến tác phẩm này trở thành bất tử. Cái tài hoa của người nghệ sĩ là ở chỗ đó, ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng làm được cho nó hay, nó đẹp, biến những tư tưởng đã cũ thành mới, đưa được nó vào lòng người, khiến nó trở nên nhân bản thì không phải ai cũng có được cái tài năng đó.

      Nhiều người cũng hỏi tôi rằng nguyên do từ đâu tôi viết nên bài thơ đó mà tựa đề vốn là “Rộn ràng một nỗi đau” (trở thành “Nếu Có Yêu Tôi” là do ca sĩ Khánh Ly đặt lại khi cô tập hát để ghi âm trong một CD mang tên này vào năm 2001). Đơn giản thôi, từ lúc còn ngồi trong ghế nhà trường, hầu như ai cũng được dạy câu danh ngôn của Lord Chesterfield là: “Đừng để đến ngày mai những việc gì bạn có thể làm hôm nay”.

      Đó là một điều thật giản dị nhưng không phải ai cũng thực hiện được, và tôi là một trong số đó. Tôi vốn là người đại lãn với chủ trương việc gì cũng để ngày mai làm cũng chưa muộn. Nhưng thường thì luôn là… đã muộn rồi còn đâu! Cho nên trong nỗi muộn màng đó tôi lại nhớ đến câu danh ngôn này.

      Thứ nữa, có một điều thực tế là… chẳng hiểu vì sao mà bạn bè anh em chúng tôi không thường xuyên chia sẻ vui buồn với nhau, lại cứ hay gặp gỡ nhau trong những cái… tang nghi quán. Nghịch lý là đưa tiễn người này mới gặp gỡ người kia. Cho nên bài thơ đã ra đời vào một trong những buổi chiều tôi mang tâm trạng bâng khuâng đó trở về từ một đám tang.

      Từ tâm trạng đó của tôi, tác giả bài thơ, đến tâm trạng của nhạc sĩ Trần Duy Đức, người đưa những nốt nhạc vào bài thơ trong lúc chán ngán nhân tình thế thái, đã là chiếc cầu nối đưa tác phẩm vào lòng những người thưởng ngoạn. Có ai đó vẫn thường xuyên hát lên những ca từ “Nếu có yêu tôi thì đến với tôi bây giờ… đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời” thì cũng chỉ là cái duyên hạnh ngộ của những người tri âm cùng mang tâm sự giống nhau trong đời sống ngắn ngủi này.

      Cuối tháng 8, tôi nghĩ rằng những người tri âm đó sẽ đến tham dự đêm nhạc của nhạc sĩ Trần Duy Đức được tổ chức ở Emerald Bay [*], vì một điều cũng hết sức đơn giản là nếu bạn không đến với người nhạc sĩ này ngày hôm đó thì chẳng lẽ lại đợi đến… một ngày mai nào khác. Lúc đó thì “Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn” mất rồi!

      Trước khi ngừng bài viết, tôi xin mượn lời của Yoyo Kenshin viết về ca khúc “Nếu có yêu tôi” trên một trang blog:

      Ai đó đã nói:
      Yêu thương trong quá khứ là lịch sử
      Yêu thương trong tương lai là ảo vọng
      Chỉ có yêu thương trong hiện tại mới là chân thật

      Vậy thì hãy trao cho nhau những yêu thương trong hiện tại này để không phải hối tiếc, các bạn nhé!

      Ngô Tịnh Yên
      Chủ nhật, 14 Tháng 8, 2011

      [*] Đêm Nhạc Thính Phòng Trần Duy Đức, 28-08-2011, Santa Ana, California.

      (nguồn: http://tranduyduc.com/nhacsi/)

    • Mai
      02/11/2011 lúc 11:20

      Phay Van,
      Bởi vậy, như chị đã có lần chia sẻ, “Live Each Day As If It Were Your Last… Tomorrow is Not Promised.”
      Cứ sống hết mình như thế, để không có gì ân hận. Và mỗi ngày, chị cũng hay nói với con chị “I love you”, tuy nó đã lớn (nhưng trong con mắt của người mẹ, thì nó vẫn là còn nhỏ phải không em?)

    • Mai
      02/11/2011 lúc 11:35

      Phay Van yêu mến,
      Chị xin chia buồn muộn cùng em.
      “Tôi thấy tôi mất mẹ
      Mất cả một bầu trời”
      Nhưng mà em ơi, Mẹ không bao giờ mất đâu, mẹ vẫn còn mãi, quanh đây, trong tim của em và của mọi người.
      Chị gởi tặng em truyện ngắn:

      Tô Canh Thơm Của Mạ
      Tác giả: ThaiNC

      Chỉ mới đôi năm trước đây thôi, mạ tôi vẫn còn khỏe và năng động lắm. Tuy đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn tự nấu lấy thức ăn cho mình. Anh em tôi e ngại sợ mạ tay yếu đổ nước phỏng tay, hay sợ bà quên tắt bếp, lửa củi nguy hiểm…nhưng mà nói mấy cũng vô ích. Mạ viện lý do thức ăn tụi tôi nấu không hợp khẩu vị, và nhất là bà cần làm việc để qua thì giờ và cũng để vận động chân tay luôn thể. Thấy bà nói có lý nên tụi tôi cũng đành chiều ý. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Vậy đó mà mạ tôi đã nấu ăn một cách ngon lành. Chẳng những bà nấu cho bà, mà cả lũ con cháu nội ngoại còn được hưởng lây nữa.
      Hình như ít có lần nào sau khi đã gởi cháu cho Bà trông, đến đón về mà tôi không được mạ bới cho một chút đồ ăn mang theo. Và món mà bà thường làm cho tôi nhiều nhứt là món canh thơm. Bà biết đây là món mà tôi rất thích.
      Kể cũng lạ. Những lần mang tô canh thơm về là tôi hầu như một mình làm trọn. Hai đứa con không ăn đã đành, mà cả H vợ tôi cũng chỉ sơ sơ vài muỗng góp vui vậy thôi, còn lại là tôi quét sạch không chừa một cọng hành. Tôi xì- xà xì- xụp ăn tô canh như ngày mai sẽ tận thế không bằng.
      Thấy tôi thích món này như vậy, nên khoảng hai ba tuần mà không thấy tôi mang từ bà nội về là vợ tôi lục đục nấu. Tưởng cũng nói thêm bà xã tôi có biệt tài học nấu ăn. Nàng vô nhà hàng hoặc đi ăn ở đâu mà gặp món đắc ý, chỉ cần khươi đĩa đồ ăn coi sơ sơ là có thể về nhà nấu giống y chang. Cho nên với tô canh thơm đơn giản này là quá dễ dàng. Hôm tôi thấy tô canh thơm dọn lên bàn, ngạc nhiên quá tưởng là mạ tôi nấu nhờ người khác mang qua. Nhưng Hương nói nàng mới nấu theo kiểu của Bà nội. Tôi thích vô cùng, ngồi xuống chén thả giàn. Ăn xong vợ hỏi “ ngon không”” “Ngon chứ”. Vợ hỏi tiếp “ Có ngon như bà nội nấu không” Tôi thành thực trả lời “Ngon, nhưng mà hình như hơi khác với cách Bà nội nấu” Vợ tôi nói mới nấu lần đầu nên chưa chỉnh. Lần sau chắc chắn sẽ giống.
      Lần sau nữa, tô canh thơm của vợ tôi nấu thành thật mà nói thì chẳng những giống mà có lẽ còn đậm đà và thơm ngon hơn tô canh của mạ tôi. Tôi ăn cũng ngon lành lắm. Thế nhưng, dù vợ tôi có nấu cách nào đi nữa cũng không thể nào giống như tô canh của mạ. Canh thơm của vợ nấu thì tôi ăn bình thường cùng những món ăn khác. Nhưng khi ăn tô canh của mạ tôi nấu, đặc biệt trọn một bữa cơm tôi chỉ ăn một món này mà thôi như là sợ mấy món kia sẽ làm tô canh của tôi bớt ngon. Tôi vừa ăn mà sợ như nó sẽ…hết. Và khi nó hết, tôi vét đến cọng ngò cuối cùng. Ăn xong mà vẫn thòm thèm thật tức cười. Cả hai đứa tôi cùng nhận thấy điều này. Lạ!
      Cho đến một hôm…
      Vào dịp lễ Thanks Giving, lớp học con gái tôi tổ chức một buổi pot-luck ăn trưa. Mỗi phụ huynh tham dự mang một món ăn tới góp vốn ăn chung. Tôi mua mang theo món mì xào từ một tiệm mì nổi tiếng và tôi biết rất ngon. Tới giờ ăn, các phụ huynh phải phục vụ cho các em ăn trước. Món mì của tôi được tất cả ủng hộ nhiệt liệt trừ một cậu bé có vẻ là người Tàu hay Phi gì đó. Khi tôi mang đĩa mì tới, nó thờ ơ lạnh nhạt nói “Không ăn”. Hừm, làm bộ dữ. Chắc là nó không đói. Nhưng tôi vẫn cố dụ “Ăn đi cháu, mì ngon lắm” Cậu vẫn một mực: “Không ăn. Mì má cháu làm ngon hơn nhiều” A, thằng này làm phách nhỉ, dám nói là mì má nó làm ngon hơn ở tiệm, mặc dù là chưa thử qua sợi nào.
      Ðúng lúc đó mẹ của cậu cũng vừa tới bàn. Bà giở nắp hộp đồ ăn của cậu ra thì quả nhiên là…một hộp mì xào. Tôi tò mò nhấn nhá đứng gần hai mẹ con để coi món mì gì đặc biệt mà cậu con quảng cáo dữ dội quá. Khi tôi nhìn thấy tô mì rồi thì thật là…thất vọng đến não nề. Trời ơi, tưởng là có gì ghê gớm lắm, té ra là những cọng mì trắng nhách, nhạt nhẽo, thêm chút trứng chiên thái mỏng rải ở trên, và chan xì dầu. Chỉ vậy thôi mà cậu làm như là sơn hào hải vị đâu đâu không bằng. Tôi bị chạm tự ái quá đi. Nó dám chê mì mua ở nhà hàng của tôi để ăn cái tô mì trông thiệt là …dở ẹt này. Cho nên tôi vẫn tiếp tục nhấn nhá đứng gần để coi thử.
      Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu bé mắt sáng rỡ khi mì của cậu được mẹ xúc ra chén. Kỳ thật. Ðĩa mì tôi mang tới sợi vàng óng ánh hấp dẫn, lại thêm tôm, xá xíu, rau cải đầy đủ, ngon lành thì cậu không thèm ngó tới, trong khi mì của mẹ cậu thì lưa thưa vài miếng trứng với xì dầu mà cậu làm như bắt được vàng. Chưa hết, nhìn cái dáng điệu cậu ăn mới đã. Cậu ngồi sát vào mẹ như một con gà con. Tay trái cậu cầm muỗng, tay phải đôi đũa, cả hai tay phối hợp nhịp nhàng. Trước hết cậu gom mì thành một cụm nhỏ vừa đủ một miếng, dồn thêm vài sợi trứng, xong rồi cả muỗng lẫn đũa khiêng cụm mì lên ngoạm một miếng vô miệng gọn lỏn. Nói thì lâu chứ cậu ta làm lẹ lắm. Cụm mì mới vào miệng đang nhai là đôi tay đã thực hiện lại động tác gom mì lại như cũ của một chu kỳ nhứt định. Cứ thế cậu không để phí một giây nào. Ngay cả một vài cọng mì dính bên mép cậu cũng không thèm chùi. Chỉ thỉnh thoảng cậu phải ngưng lại chút để thở, và để cho mẹ chùi mép dùm, trong khi cậu nhìn mẹ cười…say đắm. Ôi trên đời này sao lại có thằng con nào sung sướng, hạnh phúc đến như vậy cà” Cậu lại tiếp tục ăn, thì thà thì thụp. Thấy nó ăn mì mà tôi cảm thấy đói bụng và thèm quá đi, thiếu điều muốn nói với nó rằng “ Mày cho tao thử một miếng , được không””
      Chẳng mấy chốc mà tô mì gần hết, cậu ăn chậm lại. Nhưng cậu ăn chậm không phải vì no. Cứ nhìn cái miệng nhỏ nhắn nhai ngấu nghiến thì biết. Cậu sợ hết. Như thể cậu muốn ăn hoài ăn hủy miễn là có mẹ ngồi bên cạnh.
      Rồi thì tô mì xào của cậu cũng phải hết. Tôi thấy nó nhai miếng cuối cùng thật lâu, và khi đã bỏ đũa xuống rồi cũng còn dùng tay vét mấy cọng hành nhét vào miệng một cách tự nhiên. Bà mẹ ngồi bên cạnh không cản mà chỉ nhìn tôi cười bẽn lẽn để tôi thông cảm cho thằng con háu ăn.
      Tôi thẫn thờ nhìn hai mẹ con và chợt hiểu.
      Hành động vét mấy cọng hành cuối cùng của cậu bé sau khi đã làm sạch sẽ tô mì làm tôi nhớ những lúc tôi vét mấy cọng ngò cuối cùng của tô canh thơm do mạ tôi nấu. Tôi nhớ lại hồi nãy thằng con ăn mì say sưa và thỉnh thoảng nó nhìn mẹ nó một cách trìu mến như thể nếu được nó cũng ăn luôn mẹ nó vào bụng. Và tôi nhớ lại lúc ăn canh thơm của mạ, tôi có một cảm giác man mác, êm đềm mà không hiểu vì đâu. Tô mì của cậu bé chắc chắn là không bằng mì tôi mua ở tiệm, cũng như canh thơm của mạ tôi chắc cũng không đậm đà, ngon ngọt như vợ nấu. Nhưng mà cả hai đã được nêm vào một gia vị trân quí nhất trên đời: Gia vị MẸ.
      Khi ăn canh của mạ nấu, thì ra tôi đã nuốt vào người tất cả tình thương của mạ gởi gắm trong tô canh. Tôi đã vào cái tuổi mà người ta gọi là tri thiên mệnh. Trên đầu tóc muối như tiêu. Nhưng với mạ thì tôi bao giờ cũng chỉ là một thằng con nhỏ dại mà bà khi nào cũng muốn chiều chuộng chăm sóc. Tôi chợt nhận ra rằng mỗi tô canh của mạ không những đã được nêm đầy gia vị MẸ trong đó, mà nó còn chan chứa cả một quãng đời niên thiếu của tôi. Tôi đã ăn canh như một con bò già ngấu nghiến nhai lại quảng tuổi ấu thơ mà nuối tiếc những chuỗi ngày vẫn còn trong vòng tay của mạ.
      *

      Nhưng mà gần đây mạ tôi đã không nấu nướng gì được nũa. Mạ yếu như một ngọn đèn dầu gần cạn, hiu hắt chờ một cơn gío lớn.
      Bây giờ, ngoại trừ những lúc cần phải đi đứng chút đỉnh làm vệ sinh hay uống thuốc, còn thì mạ chỉ nằm trên giường. Trời nắng ấm mùa Xuân, mạ đắp mền từ cổ tới chân mà vẫn than lạnh. Những chuyện hôm qua thì mạ quên tuốt, nhưng mà chuyện năm sáu chục năm trước thì mạ tôi nhớ rõ mồn một và cứ nhắc tới nhắc lui dăm ba câu chuyện đó. Mạ kể đi kể lại chuyện thời bà còn con gái mười ba mười bốn tuổi đã tự lập mưu sinh với giỏ hàng Xén nhỏ nhoi bày bán ở chợ ÐÔNG BA ngoài Huế. Có ông Cố Ðạo người Pháp dạy học ở đâu đó không biết, mỗi vài tháng lại ra chợ sắm giấy, bút, mực… chỉ ở gánh hàng nhỏ xíu của mạ, chứ không bao giờ mua ở những cửa tiệm lớn hơn. Lý do vì mạ tôi là người duy nhất trong khu chợ biết nói bặp bẹ dăm câu tiếng Pháp với ông. Anh em tôi ngạc nhiên hỏi mạ học tiếng Pháp ở trường nào” Bà nói trường nào mà trường. Nhà nghèo cơm ngày ba bữa đủ ăn là may rồi, con gái thời đó như mạ làm sao được tới trường. Mạ chỉ học lóm tiếng Pháp từ mấy cậu trong nhà mà thôi. Tụi tôi nể mạ quá xá.
      Mạ ngày càng lãng hơn. Một lần tôi ngồi bên, mạ lại bắt đầu kể một chuyện đời xửa đời xưa nào đó của bà mà tôi đã nghe ít nhất một chục lần và đã thuộc lòng. Không hiểu sao bữa đó tôi vô tình quá. Mạ mới nói vài câu là tôi ngắt lời bà, nói là mình đã biết rồi, mạ khỏi cần kể nữa. Và để chứng minh, tôi kể tiếp cho mạ khúc tiếp theo để mạ tin là tôi đã biết. Tôi thấy mạ mặt buồn xo, hụt hẫng. Mạ ậm à ậm ừ cố nghĩ một chuyện khác để kể cho tôi nghe thế câu chuyện trên, nhưng luồng tư tưởng quen thuộc của mạ lúc đó bị tôi ngắt bất ngờ nên chưa sắp xếp lại kịp chuyện khác. Mạ chỉ muốn nói để mà nói, và có người ngồi cạnh bên nghe mà thôi. Tôi hối hận quá. Thấy mạ mấp máy môi, ấp a ấp úng hoài nhưng nghĩ chưa ra thiệt là tội nghiệp. May lúc đó tôi nghĩ là phải mớm lời cho mạ nên giả bộ hỏi “ Hồi mạ còn nhỏ, mạ bán gì ở chợ Ðông Ba vậy “” Thế là mạ bắt được đà, bà bèn kể tiếp cho tôi nghe chuyện ông Cố Ðạo người Pháp mỗi vài tháng ra mua hàng của mạ. Lần này thì tôi nghe một cách thiệt tình, thỉnh thoảng còn bàn thêm vài điều bên lề nữa khiến mạ thích vô cùng.
      Ban đầu thì tôi nghe để cho mạ vui. Nhưng càng về sau, tôi thấy như mình cũng có những lúc sống hòa vào với thế giới của mạ. Mạ mới nhắc đến giỏ hàng xén tạp hóa là tôi như thấy cả cái chợ ÐÔNG BA trước mặt mình với rừng người tấp nập, có một cô bé mười bốn mười lăm tuổi gói hàng bán cho một ông Cố râu ria xồm xoàm, áo đen thụng thịnh, tóc trắng toát, cố gắng lắng nghe để hiểu mớ tiếng Pháp chắp vá của cô hàng xén nhỏ tuổi. Thỉnh thoảng ông cưòi to thích thú vì cô hàng xén xinh xinh này nói tiếng Tây thiệt là…tức cười và dễ thương. Cô không biết. Cô tưởng là ông Tây cười khen cô nói hay, nên cô cố nói thêm càng nhiều càng tốt. Và vì vậy mà ông Cố Tây lại càng cười thêm…
      Mạ tôi cũng kể cho tôi nghe rằng hồi 9, 10 tuổi gì đó tôi đau một trận kinh hồn. Giữa đêm khuya, tôi nóng sốt đến độ máu cam từ mũi chảy ra như suối. Mạ tôi đã dùng hết khăn trong nhà mà vẫn chưa đủ cho tôi lau. Tôi mất nhiều máu quá đến nỗi đã bắt đầu mê man rồi. Lúc đó nhà tôi mới từ Huế dọn vào. Ba tôi vắng nhà đi làm xa. Lạ nước lạ cái, nhà thương bệnh viện ở đâu không biết, hàng xóm neo đơn, mà lại đêm khuya khuắt biết kêu nhờ ai! Mạ tôi chỉ còn ôm tôi vào lòng và cầu nguyện. Lúc đó bà nghe như có tiếng nạng gỗ gõ lên sàn nhà, tiếp theo là tiếng dép kéo lê. Rõ ràng là có một người què đang đi trong nhà. Nhưng mạ đã quá mệt mỏi và cũng đang thiếp đi. Rồi bà thấy rõ ràng, không hiểu là thiệt hay trong giấc mơ, một người lính chống nạng gỗ đi đến và sờ vào trán tôi, xong rồi ông ta lại kéo nạng đi ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, như một phép nhiệm mầu nào mà tôi bớt hẳn, gần như đã hết bệnh mặc dù là chưa uống một viên thuốc nào cả.
      Tôi vốn là một thằng bé ham chơi thuở ấy nên đã gây cho mạ không ít nhọc nhằn. Hình như không có một môn chơi nào của con nít trong xóm mà thiếu mặt tôi, từ đánh đáo ăn tiền, đến bắn bi, tạt hình, chọi lính…món nào tôi cũng một cây xanh rờn. Mạ tôi lo tôi ham chơi mất sức rồi bỏ học nên cố kềm bằng cách bắt tôi mỗi trưa phải… đi ngủ. Dĩ nhiên là tôi chỉ nằm trình diễn thôi, đợi cho mạ ngủ là tôi rón rén dậy xách đồ nghề dông một mạch vào xóm chơi. Tỉnh dậy không thấy thằng con đâu, mạ tôi lại phải đội nắng đi vào xóm kiếm. Bà biết đích xác chỗ nào tôi thường đàn đúm. Có những lần tôi đang lom khom cúi nhắm mấy hòn bi dưới đất để bắn thì bỗng thấy đôi dép quen thuộc ngay trước mặt. Khỏi cần nhìn lên tôi cũng đủ biết là ai, bèn ba chân bốn cẳng chạy ù về nhà. Tôi phải về trước mạ, lấy cái khăn hay cái áo nào đó chêm sau mông. Mạ có cái roi đánh đau lắm nên tôi phải lo độn trước kẻo không là …thê thảm. Rồi mạ về tới, bắt tôi nằm xuống nã cho mấy roi. Chẳng đau gì cả nhưng tôi cũng giả bộ la “ui- da ui- da” rối rít. Mạ thấy tội bèn cho… thiếu nợ, chỉ dọa lần sau tái phạm sẽ trả gấp đôi. Tôi nào ngán, vì đã có áo giáp hộ thân, và hơn nữa mạ đâu có nhớ” Tôi chỉ thắc mắc một điều là sao mạ không nhận ra sự khác nhau. Khi tôi chưa kịp độn áo sau mông, roi đụng vào thịt thì nó kêu “ bép- bép”; còn khi nào tôi đã kịp độn áo rồi thì nó kêu “ phộp- phộp” rõ ràng như vậy mà mạ không biết nên tôi mặc tình mà lờn mặt.
      “Bí mật” này tôi vẫn giữ kín gần 40 năm, cho tới khi mới chỉ gần đây thôi. Trong một dịp họp mặt gia đình anh em, con cháu đầy đủ, tôi bèn “ bật mí” lên để chọc mạ cho vui, ai ngờ mạ phản pháo “ Thằng khỉ. Mi tưởng tau ngu không biết mi chêm cái chi đó trong quần hay răng” Tau cố tình lờ cho mi đó chứ!” Cả nhà tôi cười như nước vỡ bờ, và thằng con tôi là to họng nhất. Nó khoái quá, hả hê khen “ Bà nội thông minh quá. smart quá. Ba là ‘bad boy’đó bà nội ơi!”. Ha ha. Bà nội có hiểu bad boy là gì đâu, mày ơi!
      *

      Một buổi chiều đi làm về, tôi ghé lại để nghe mạ kể chuyện, nhưng bà đang ngủ. Tôi kéo ghế cạnh giường ngồi nhìn mạ.
      Ðã từ lâu tôi biết là bà không khoẻ, nhưng vẫn nghĩ rằng ai cũng bệnh già thế thôi. Bữa nay tôi mới có dịp ngắm lại mạ lúc bà đang ngủ. Hơi thở của bà sao mệt nhọc quá, khò khè và đứt quãng. Mạ ngủ mà phải há miệng ra để thở và tôi thấy răng của mạ chỉ còn vài cái loe hoe, lủng lẳng! Nhưng điều làm tim tôi nhói lên khi mạ chìa cánh tay ra khỏi mền. Ôi cánh tay của mạ tôi đâu còn là tay nữa mà chỉ là một thanh củi khô, da bọc lấy xương. Lớp da đồi mồi ở ngay bả tay không còn miếng thịt nào để bao bọc nên nó nhẽo nhẹt và lòng thòng một cách thảm thương. Tôi nghe mạ than là khó thở, nhưng không ngờ mạ phải thở một cách khó nhọc như vậy. Tôi biết là mạ ốm, nhưng không ngờ mạ ốm đến giơ xương. Tôi không nỡ nhìn mạ lâu hơn, phải bước vội ra ngoài tới bàn thờ Phật để ổn định lại tâm hồn .
      Trước bàn thờ Phật. Tượng Phật Bà Quan Âm với bình nước Cam Lồ hiền từ nhìn. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như có một sự thiêng liêng nào đó phảng phất trong không gian. Một cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi thắp một nén nhang và khấn thầm “Thưa Phật. Trước hết con biết tuy là Phật tử, nhưng con không phải là một Phật tử thuần thành được thấm nhuần Phật pháp. Vì vậy mà giáo lý của đức Phật nhiều khi con hiểu chưa thực chính xác, nên nếu con nói có gì không đúng thì đành vậy. Con vẫn thường nghe nói về luật nhân quả của đạo Phật. Nhân nào thì quả nấy. Làm hiền gặp lành và làm ác gặp ác. Bao nhiêu năm qua con nghĩ là mình đã làm nhiều việc thiện. Và con chưa bao giờ mong việc mình làm sẽ mang lại một nhân quả tốt nào cho chính con cả. Nhưng bây giờ nếu đức Phật vì những nhân lành mà con đã gieo, và sẽ cho con những quả tốt như một sự đền bù thì con xin nhận. Không phải cho con, mà cho mạ con. Thưa Phật. Con biết rằng con người sinh ra thì ai cũng đều mang một số mệnh. Ai rồi cũng sẽ đi qua đọan đường sinh, lão, bệnh, tử. Vì vậy mà con không dám cầu cho mạ con sống lâu trăm tuổi. Bởi vì cầu cũng không được. Con chỉ xin cho mạ con được sức khoẻ và sự an nhiên trong quãng đời còn lại là con mãn nguyện lắm rồi. Một mai khi nợ trần đã dứt, xin Phật đón mạ con về trong sự bình yên. Chỉ vậy thôi.”
      Có tiếng mạ kêu trong phòng. Tôi đi vội vào kẻo mạ trông và lòng thầm nghĩ không biết bữa nay mạ sẽ kể cho nghe chuyện gì nhỉ” Chuyện ông Cố đạo, hay là chuyện ông lính chống nạng giữa đêm, hay là chuyện… chuyện gì cũng được. Bây giờ thì mạ còn nói, tôi còn được nghe là cũng may mắn, hạnh phúc rồi. Tôi biết là mạ không còn như xưa để thỉnh thoảng nấu canh thơm cho tôi nữa, nhưng cái gia vị MẸ tuyệt vời đó nào phải vì vậy mà mất đi đâu. Nó vẫn đậm đà và nồng ấm qua từng giọng nói, từng cái nhìn của mạ đó mà. Như hôm kia tôi đến ngồi cạnh bên. Mạ nhìn lên đầu tôi thật lâu, rồi nói giọng lo lắng “Con bịnh chi mà tóc bạc nhiều quá””
      *

      À ơi… Mẹ già như chuối chín cây / Gió lay mẹ rụng con thành mồ côi….
      Gió lay mẹ rụng, tôi gọi là Gió Mồ Côi
      Ðể rồi một hôm…

      Một hôm ngọn gió mồ côi
      Thổi cho mạ rụng để tôi một mình
      Mạ về nước Phật thanh bình
      Trần ai để lại chút tình mạ con
      Canh thơm ai nấu mà ngon
      Bây giờ canh hết con còn chén không.

      ThaiNC

    • Mai
      03/11/2011 lúc 18:50

      Cám ơn em! Chị nghĩ tất cả những bà mẹ đều rất yêu con của mình. Chẳng thế mà tục ngữ có câu: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”….:)

  9. Trần thị Bảo Vân
    01/11/2011 lúc 12:21

    Chị Nguyệt Mai : Đọc bài thơ này của chị, Bảo Vân rất thích các câu thơ sau:

    ” Trời còn khi nắng khi mưa
    Thì người sao tránh những mùa tang thương ”
    và :
    ” Cho tình về lại với tình
    Cho ngàn sau mãi đẹp xinh cõi người ”

    Bảo Vân còn nhỏ tuổi, chưa va vấp và trải nghiệm cuộc đời nhiều, đọc bài thơ của chị chợt thoáng thấy lâng lâng buồn buồn, một nỗi buồn buồn mênh mông man mác, Bảo Vân không thể nào tự lý giải được nỗi buồn buồn này?! và chỉ cảm nhận 2 câu cuối chị kết thật là nhân văn nhân bản…
    Trong tinh thần nhân văn nhân bản ấy Bảo Vân cũng muốn góp lên đây một bài thơ của Nguyễn Quang Hưng đăng trên báo Hoa Học Trò, mà Bảo Vân đã có dịp đọc:

    TỰ SỰ

    Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
    Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
    Dù người trần tục hay những kẻ tu hành
    Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ
    Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
    Sao ta không tròn ngay tự trong tâm ?
    Để ấp ôm cho những hạt nảy mầm
    Nhưng chồi tự vươn mình tìm ánh sáng
    Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
    Thì chắc gì ta đã nhận được ra ta ?
    Ai trong đời cũng có thể tiến xa
    Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
    Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
    Đâu chỉ để dành cho một riêng ai ?!

    ( Nguyễn Quang Hưng – sv ĐHBK Hà Nội )

    • Mai
      02/11/2011 lúc 11:13

      Cám ơn Bảo Vân đã chia sẻ. Bài thơ của Nguyễn Quang Hưng hay lắm em ạ. Nó nhắc mình nên nhìn lại chính mình trước khi trách móc kẻ khác:
      “Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
      Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?”
      Chị có một ông xếp cũng rất “dễ thương” như vậy. Và chị cũng đã học hỏi ở ông rất nhiều điều. Bất cứ chuyện gì xảy ra, ông cũng nhận tất cả mọi lỗi lầm là do ông, chứ không trách cứ hoặc đổ lỗi cho một nhân viên nào hết. Bởi vậy làm sao nhân viên không hết lòng với ông được?

      • Trần thị Bảo Vân
        03/11/2011 lúc 12:06

        Chị Nguyệt Mai : Cám ơn chị đã trả lời còm của em. Chị Mai ơi, em rất thích đọc thơ, khi tình cờ vào trang nhà chị Phay Van xem các bài học thành ngữTiếng Anh của VOA, em ” lén ” nghe mấy chị và các bác trò chuyện, em rất thích, và theo link chị cho ở các entries trước, em đã vào đọc hết các bài thơ mà chị làm đó! thơ của chị theo cảm nhận của cá nhân em thì trong sáng, dịu nhẹ, đầy sự trang nhã, đúngnhư lời của chị Nha Trang có nhận xét ở những còm trước đây! em rất thích giọng thơ của chị, em nói thật không có “nịnh ” chị đâu đó nghen!Ở ngoài chắc chị… đẹp lắm phải không chị ?

      • Mai
        03/11/2011 lúc 18:56

        Phay Van ơi,
        Chị nghĩ “nhân vô thập toàn”. Ở đâu cũng có người dễ thương và những người “thương không dễ” em ạ! 🙂

      • Mai
        03/11/2011 lúc 18:58

        Cám ơn Bảo Vân đã thích giọng thơ của chị.
        Đừng nghe lời chị Phay Van suy đoán rồi có ngày em sẽ vỡ mộng đó em ơi. Hihi…:)

  10. hth
    01/11/2011 lúc 13:46


    Tình cờ xem được cái clip này trên FB, xin chia sẻ với mọi người, dù có thể không hợp lắm với chủ đề. HÌ, cô chủ vui lòng nhé!

    • hth
      01/11/2011 lúc 19:48

      Ơ, khi chiều post được cái này hứng chí quá, quên cả cảm ơn cô giáo! 😆

    • Võ Trung Tín
      02/11/2011 lúc 12:20

      Anh Hai hth: Anh hai ơi, tìm món gì” độc độc” post lên đi anh hai, hình của anh chẳng hạn?

      • hth
        02/11/2011 lúc 16:08

        @VTTin: Tình cờ anh thấy cái clip đẹp nên post lên cho mọi người cùng chia sẻ ( nhờ chị PV hướng dẫn mới biết làm đấy ). Cao thủ thì phải là chị Mai với lại chị Phay, sau nữa tới em và Bảo Vân. Em đã lục lạo bên bác Đồ chưa?

      • Võ Trung Tín
        03/11/2011 lúc 16:04

        Anh Hai hth : chào anh hai, em đã lục lạo bên nhà sư phụ rồi anh hai, công nhận sư phụnội lực thâm hậu anh hai nhỉ!
        nhưng mà sao chẳng thấy sư phụ lên tiếng nhận em làm đệ tử gì cả anh hai ơi!!!
        Em hỏi nhỏ anh hai nhen, sư phụ có bị ai ai đó….đá giò lái…không? mà sao đọc thấy ổng…cháy bỏng thiệt tình luôn vậy đó?!!
        Ủa, hình anh hai đâu ?

      • hth
        03/11/2011 lúc 22:14

        @Em Tín: Sư phụ này hình như không nhận môn đệ đâu. Em muốn học thì cứ lẳng lặng mà theo thôi. Anh cũng vậy. Anh không hiểu ý em hỏi ổng bị đá giò lái mới cháy bỏng nhiệt tình là sao? Anh chắc ổng bị đá lia chia, nhưng anh không nghĩ vì thế mà ổng cháy bỏng nhiệt tình.
        Em cứ hình dung một thằng chả cao 1m7, mồm ngang mũi dọc tóc húi cua và hiện tại đen trùi trùi ( xưa kia anh cũng trắng trẻo lắm ), đó là anh… hà hà hà…. Nhà cô Phay đang đông vui thế này, mình trưng cái hình ma cà rồng làm mọi người tứ tán sao được hả em?
        Cám ơn cô chủ nhà đã cho anh em tôi nói chuyện riêng nha!

      • Võ Trung Tín
        04/11/2011 lúc 12:05

        Anh Hai hth: Ui, sư phụ khó tính không nhận đệ tử hở anh? vậy mà đọc thơ ổng thấy dạt dào tình cảm ghê! chắc hồi trẻ ổng bị các cô, các chị…đá giò lái nhiều, nên khó tánh há anh hai?
        À, đá giò lái, là tiếng ” lóng” bọn em dùng để nói người bị bồ…cho “de ” chỗ khác chơi đó anh hai! Anh hai có bị đá giò lái lần nào chưa?!!!
        Chà, nghe anh hai tả tướng mạo em thấy anh hai manly quá trời luôn chớ ma cà rồng gì!
        post lên cho thiên hạ lác mắt đi anh hai!!!

      • Võ Trung Tín
        04/11/2011 lúc 12:16

        Chị Phay Van: Ui,chiêu này không được đâu chị Phay, kiến lửa Bảo Vân một bụng thơ lận chị Phay ơi! em lại không biết làm thơ, lỡ làm thơ con cóc, chắc tiêu quá chị Phay ơi! Mấy chị chỉ cho em cách khác đi nhen…
        À,chị Phay hồi xưa anh của chị lúc đầu” tán ” chị thế nào? ảnh mở đầu ra sao mà chị…” chịu “, chị chỉ em chiêu này đi chị Phay! Bảo Vân ớn lắm chị ơi, lạng quạng là em xách dép chạy đó chị!!!

    • hth
      02/11/2011 lúc 16:14

      HIhihi…..mắng gì, PV! Không mày đố thầy dạy ai mà! 😀

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/11/2011 lúc 21:52

      @ hth & Phay Van :

      * Với Hà Linh , cô nàng nói :…” Già rồi …chị Hà Linh ơi…! ”
      * Với hth , cô nàng nói …” Em nhỏ nhít , cô giáo cái gì ?…”

      Mắng…là mắng…cái chỗ này đó…bà già…trộn…nhỏ nhít !!! hi..hi..

      ” Nhất tự vi sư , bán tự vi sư “….là đúng rồi phải không ông bụt hth ?

  11. Nguyễn thị Nha Trang
    01/11/2011 lúc 21:44

    @ Nguyệt Mai thân quý ,

    Cảm ơn Mai đã cố gắng tìm giúp mình và đưa lên ca khúc ” Lại Gần Với Nhau ” …nhé !
    Về ca khúc ” Tôi Mất ” , thì …lời nhạc…, là đây Nguyệt Mai ạ ( có anh chàng của mình tham gia nhớ lại lời nhạc…, đó Mai )

    TÔI MẤT

    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu người tình
    Người tình của tôi lớn lên trên khắp ba miền
    Một ngày đạn bom giết em
    Người tình Việt Nam lớn lên chưa gặp một lần
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu người tình
    Người tình Việt Nam ôi dịu dàng
    Người tình Việt Nam quá hùng anh
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu nụ cười
    Em từ Hà Nội có bao giờ được yên vui
    Bao năm lửa khói , nung khô trái tim yêu người
    Mộ bia quanh đây chôn theo những cuộc tình tôi
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu mộng rồi
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu người tình
    Người tình của tôi lớn lên trên khắp ba miền
    Một ngày đạn bom giết em, người tình Việt Nam lớn lên chưa gặp một lần
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu hẹn hò
    Từng ngày miền Nam dấu đạn mù
    Từng ngày miền Bắc những đời lo
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu người tình
    Những người còn lại cố vững lòng chờ tương lai
    Bay trong lời gió nghe ra tiếng oán bên trời
    Tuổi xuân xanh ơi cho em muôn vạn ngày mai
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu mộng rồi….
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu mộng ngời….
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu người tình…
    Tôi mất trong chiến tranh này
    Bao nhiêu bao nhiêu mộng rồi….

    P/s : Anh chàng mình nói , ca khúc này trước 1975 Khánh Ly hát thường xuyên ở …Quán Văn trường ĐH Văn Khoa…đó Nguyệt Mai…

    @ Phay Van ơi , em tìm được ca khúc này không em yêu…?

    • Nguyễn thị Nha Trang
      01/11/2011 lúc 21:52

      @ Phay Van ơi , em giúp chị chuyển comment trên comment này , lên vị trí hồi đáp comment của Nguyệt Mai em nhé !
      Cảm ơn em .

    • Mai
      02/11/2011 lúc 10:55

      Cám ơn Phay Van thật nhiều đã giúp chị tìm bài nhạc “Tôi đã mất” giùm chị Nha Trang nhé!
      Bài nhạc nghe thật buồn Nha Trang và Phay Van ạ.

    • Võ Trung Tín
      02/11/2011 lúc 12:15

      Nhạc Trịnh nghe thật đã và thấm quá các chị ơi !
      Cho em yêu cầu 1 bài được không mấy chị : ” Gia tài của mẹ ”
      Em cám ơn ạ.

    • Mai
      02/11/2011 lúc 12:29

      Chị mời Tín nghe “Gia tài của mẹ” với tiếng hát của Khánh Ly nhé:

    • Mai
      02/11/2011 lúc 12:35

      Chị cũng muốn giới thiệu với Tín bài hát “Hãy đi cùng tôi” của Trịnh Công Sơn với giọng hát Khánh Ly.
      Tín nghe nhé:

      http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=BkH29OLw6J

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/11/2011 lúc 21:30

      @ Nguyệt Mai và Phay Van :

      Cảm ơn hai bồ tèo nha ! lâu lắm rồi mới nghe lại 2 ca khúc này , Trang rất thích những bản nhạc thuần guitar đệm nhạc…. nghe thật êm và thấm lắm…

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/11/2011 lúc 22:08

      @ Phay Van mến yêu ơi ,

      Chị có một cái …tật xấu…, là khi có cái gì đó…sơ sót dù chỉ là chút chút… thì cũng thấy trong lòng rất khó chịu !
      Nghe clip nhạc ” Tôi Mất ” em đưa lên , kiểm tra lại lời nhạc mà chị nhớ gõ chép lại ở comment trên , thì thấy có…sơ sót hơi hơi nhiều…, vì vậy chị nhờ em lúc nào…rảnh rảnh…chỉnh sửa lại lời nhạc trong comment của chị cho khớp với lời trong clip…nha em…

      Cảm ơn em…

    • 03/11/2011 lúc 07:44

      Chị Nha Trang: “anh của em” chắc chơi guitare được phải không chị? Vậy chị nói anh đàn cho chị hát, sao mà phải đợi “lâu lắm mới được nghe”?

    • Võ Trung Tín
      03/11/2011 lúc 15:55

      Chị Mai : Em mới đi học về , Dạ, emcám ơn chị Mai thương đã post nhạc theo yêu cầu của em, lại còn được chị …”mời” nghe thêm nữa chứ! em vui quá, em cám ơn chị Mai nhiều nhiều ạ!
      Thế thì tối nay em làm gan mời…kiến lửa Bảo Vân đi uống cafe nghe nhạc Trịnh, được không mấy chị!!!?
      Sao em…run dữ vậy nè…mấy chị!!!

    • Mai
      03/11/2011 lúc 19:05

      Nha Trang yêu mến,
      Nguyệt Mai tìm thấy lời của bài nhạc “Tôi đã mất” trên web cùa nhạc sĩ TCS, nên copy lại tặng Trang và các bạn nhé:

      Tôi đã mất
      Trịnh Công Sơn, 1970

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu người tình
      Người tình của tôi lớn lên trên khắp ba miền
      Một ngày đạn bom giết em
      Người tình Việt Nam lớn lên chưa gặp một lần

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu người tình
      Người tình Việt Nam ôi dịu dàng
      Người tình Việt Nam quá hùng anh

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu nụ cười
      Em từ Hà nội có bao giờ được yên vui
      Bao năm lửa khói nung khô trái tim yêu người
      Mộ bia quanh đây chôn theo những cuộc tình tôi

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu mộng rồi
      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu hẹn hò
      Từng ngày miền Nam dấu đạn mù
      Từng ngày miền Bắc những đời lo

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu người tình
      Những người còn lại cố vững lòng chờ tương lai
      Bay trong lời gió, nghe ra tiếng oán bên trời
      Tuổi xuân xanh ơi, cho em muôn vạn ngày mai

      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu mộng rồi
      Tôi mất trong chiến tranh này
      Bao nhiêu bao nhiêu mộng ngời

      • 03/11/2011 lúc 20:06

        Chị Mai, chị Nha Trang và các bác có quan tâm: em đã hỏi thăm các anh chị trong Ban điều hành website http://www.ngo-quyen.org/ về câu hỏi của chị Mai: Người thầy Lục nhắc đến là ai?

        Trong bài “Nhìn lại việc thi Tú Tài ở VN trước năm 1975″ của giáo sư Nguyễn Văn Lục, thầy Lục có nói đến một cưu học sinh Petrus Ký “…Và một trong những học sinh ưu tú ấy, hai lần đỗ tú tài 1 và 2 hạng ưu, điểm trung bình toàn bộ các môn phải từ 16 trở lên và hiện nay ngoài công việc chỉ huy ở sở, anh đang giữ trọng trách chủ biên một tờ báo mạng toàn cầu.”

        —-

        Đây là câu trả lời của Giáo sư Nguyễn Văn Lục:

        Than men gui em …

        Toi da doc thu em va cung doc ca bai toi viet dang o tren WEb do nua. lai co them hinh ..

        Nguoi thi sinh tai tuan va gioi giang do ten La Manh Hung … Sau do anh di du hoc truoc 1975 .. Va ngoai cong viec so, anh dang dieu hanh mot Web co uy tin lam . dia chi web la : dcvonline .net ma toi la mot trong nhung nguoi cong tac cua to bao tu nam 2006 den nay .. em bam vao dia chi, se thay ten toi o ben trai va toi co do khoang 100 bai viet tren dcvonline .net.
        Khong biet em hien o dau .. 13 thang nay, toi se co mat o Cali de ra them mot cuon sach tai quan Cam ..va thuong luong de nam toi ra mot cuon khac nua ..

        Chuc em va gia dinh an khang .

        Than men

        —-

        Chị Mai ơi, chị vào địa chỉ thầy Lục giới thiệu xem sao nhé. Hy vọng là chị sẽ yêu thích.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/11/2011 lúc 21:54

        @ Nguyệt Mai thân quý ,

        Phải nói Mai là người rất ân cần , nhiệt thành đầy chu đáo…, Trang cảm ơn Mai nhiều nhiều nha !

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/11/2011 lúc 21:57

        @ Phay Van : Một thông tin nóng sốt thú vị , hy vọng Nguyệt Mai thoả trí tò mò …, đúng không Mai ?

      • 04/11/2011 lúc 07:59

        Chị Nha Trang: quà cho chị và ông xã chị đây chị ơi. Anh chị đọc bài này nhé

        Rồi đọc bài này, đoạn gần cuối nói về thầy Lục.

        Em quên, website Võ Tánh đây chị ơi.

      • Mai
        03/11/2011 lúc 23:14

        Cám ơn Phay Van thật nhiều đã hỏi giúp chị câu thắc mắc tò mò. Chị có vào thử trang web thầy Lục cho nhưng không được em ạ, chị chẳng thấy gì hết. Em thử mở và gởi cho chị cái link, nếu được.

      • 04/11/2011 lúc 07:40

        Chị Mai và các bác có quan tâm xin đọc bài này
        bài này nữa.

        Chị Mai không vào được thì em ở đây làm sao vào? (em không biết leo trèo chị ơi :D)


        Good news:

        Chị Mai và các bác có thể vào bằng link này:DCVOnline.net

      • Mai
        03/11/2011 lúc 23:19

        Nha Trang yêu quý,
        Như vậy anh chàng của Nha Trang chơi guitar thuộc loại “xịn” hả? Vui quá há! Ước gì Nguyệt Mai được nghe anh chàng đàn và cô nàng hát để post lên trang của Phay Van để tất cả mọi người thưởng thức.
        Nguyệt Mai cũng rất vui khi được quen với tất cả các bạn thật dễ thương của trang nhà này, Trang ơi!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        04/11/2011 lúc 22:08

        @ Nguyệt Mai & Phay Van thân quý :

        Cảm ơn Phay Van gởi tặng quà cho anh chị nha , ( ảnh vừa vào xem quà em gởi , ảnh gởi lời cảm ơn em đó nhé ! ) .

        Nguyệt Mai và Phay Van ơi , Trang nói anh chàng chơi Guitar …” xịn ” …là với Trang thôi , chớ không dám nói với người khác à nha ! Thật tình , thì anh chàng học bài bản Classical Guitar khoảng 3 năm ( từ năm đệ tứ tới đệ nhị ) , học đàn là để thêm kỹ năng , kiến thức , cũng như làm phong phú tâm hồn thôi , chứ không có…đi biểu diễn gì cả 2 bồ tèo ạ !
        Hồi mới quen , mình đâu có biết anh chàng ” xịn ” đâu ! Sau này mới biết , Trang còn nhớ 3 bản nhạc anh chàng chơi cho một mình mình nghe lần đầu tiên , nhân dịp tới nhà mình chơi là 3 bản nhạc :

        * Hạ Trắng
        * Biển nhớ
        * Kiss the rain

        Ui chao…! hai bồ tèo biểu mình …hát …hở !!! Muốn lủng …màng nhỉ…không ??? hi..hi..

      • 05/11/2011 lúc 07:55

        Chị Nha Trang: học classic công phu, khó lắm đó chị. Hồi xưa em học được mỗi bài Romance d’amour và Domino rồi… bỏ luôn (à, nếu em viết sai chị sửa lỗi giùm em nhé). Cảm ơn chị.

      • Mai
        05/11/2011 lúc 18:21

        Cám ơn Phay Van rất nhiều. Nhờ em giúp, chị đã vào link của giáo sư Nguyễn Văn Lục được rồi.

      • Mai
        05/11/2011 lúc 18:36

        Nha Trang quý mến,
        Vậy mà có một người đang muốn …lủng màng nhĩ để nghe bồ tèo hát đấy. Có lần Nguyệt Mai đã nói với Trang rồi đó, giọng nói người Nha Trang rất nhẹ, nên giọng hát lại càng nhẹ hơn, làm sao mà lủng màng nhĩ cho được?

        Để nhớ lại cái thuở “…ban đầu lưu luyến ấy, nghìn năm hồ dễ mấy ai quên”, Nguyệt Mai mời Nha Trang và anh chàng nghe tiếng đàn của Vô Thường nha.

        Nhạc phẩm “Hoài Cảm” của Cung Tiến với tiếng đàn của cố nhạc sĩ Vô Thường.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        05/11/2011 lúc 23:50

        @ Phay Van mến yêu ,

        Ui…, em cũng đã từng chơi Classical Guitar à ? hay nhỉ !
        Ừ…, người đã chơi loại nhạc Guitar cổ điển , thì ai cũng phải khổ luyện cả ( anh em nói đấy , chứ chị thì chỉ biết nghe và thích ổng đàn thôi ! hi..hi..) , do đó phải thật sự đam mê thì mới thu lượm được…” chút chút “…vì nó khó và …uyên bác lắm ! 2 bản nhạc em nêu , thì bản Domino là khó ghê lắm , người non kỷ thuật là không dễ chơi , bởi kỷ thuật Tremolo và biến tấu của nó… hơi nhiều và… khó !
        À…, em tìm 2 bản nhạc này đưa vào entry mới : ” Nơi không còn tiếng là xứ của sương mù ”
        Cho cả nhà thưởng thức đi , chị yêu cầu nhạc đấy…nghe em …
        Hai bản nhạc em gõ đúng rồi còn bảo chị …sửa gì nữa !

      • Nguyễn thị Nha Trang
        06/11/2011 lúc 00:03

        @ Nguyệt Mai thân quý :

        Thật tuyệt vời ! Cảm ơn món quà của Mai , Mai đúng là hiểu ý tinh tế hết sức vậy đó !
        Ơ…! Trang nói…lủng…là …lủng…thiệt đó à nhen …bồ tèo ! ..hi..hi..

    • Nguyễn thị Nha Trang
      03/11/2011 lúc 22:32

      @ Phay Van mến yêu :

      Cảm ơn em đã cất công chỉnh sửa lại lời nhạc giúp chị nhen ! Quả thật làm bạn với Nguyệt Mai và em , chị thấy vui vui nhiều lắm , vì chị cảm nhận được sự đồng cảm thật tinh tế , chân thành ,và chu đáo…ở Nguyệt Mai và em !

      Phay Van , Em biết không ? chính cái… ” tật xấu “…này của chị , mà trước đây ( vô tình ) chị làm…” đổ “…anh chàng đấy !!! ( sau này là vợ chồng anh chàng mới thố lộ cho biết đấy ! hi..hi.. )
      Còn việc chơi Guitar , anh chàng là dân…” xịn ” bài bản đấy em ! Và cũng chính cái ” xịn ” Guitar này , cũng là một trong những yếu tố mà chị bị…” đổ “…đó em yêu ơi !!! hi..hi..
      Giờ…già rồi , nhắc lại một vài chi tiết kỷ niệm xưa , chị thấy cũng…vui vui…thật !

    • Mai
      03/11/2011 lúc 23:31

      Tín thân mến,
      Không có chi đâu em ạ. Được giới thiệu những bản nhạc hay cho em là điều chị rất vui.
      “Thế thì tối nay em làm gan mời…kiến lửa Bảo Vân đi uống café nghe nhạc Trịnh, được không mấy chị!!!?
      Sao em…run dữ vậy nè…mấy chị!!!”
      Vậy em đã mời Bảo Vân đi uống café chưa? Được Tín mời Bảo Vân đi uống café nghe nhạc Trịnh, chắc chắn là cô nàng vui lắm, vì đã trở thành “kiến công nương”, rất dễ thương. Em thử mời xem rồi “báo cáo” cho hội trưởng là chị Nha Trang biết nhé!

    • 04/11/2011 lúc 09:23

      Chị Nha Trang: dạ, nhắc lại thấy vui vui hả chị. Em còn nhớ chị nói thân phụ của ông xã chị có cái tính cẩn thận chu đáo đó. Vậy chắc là anh ấy thấy… quen quen :D, nhận ra… người nhà 😀

      Anh ấy là một guitarist à? Chị nhắn anh giùm là hôm nào cho em thọ giáo với nhé. Em cảm ơn chị.

    • Võ Trung Tín
      04/11/2011 lúc 12:38

      Chị Nguyệt Mai và Chị Phay Van : Dạ, em nghe lời 2 chị khuyên,sẽ cố gắng họcthi đua với kiến lửa ạ!
      Chị Mai ơi, chiều qua làm gan định mời…Bảo Vân, ai dè khi gặp thì kiến lửa đang tụ với nhóm kiến lửa thứ dữ không hà chị! làm em run đâu dám nói tiếng nào đâu chị!!!
      Ờ, mà sao lúc đó em…run dữ vậy không biết nữa 2 chị ơi!!!
      À, chị Mai ơi,chị là nhà thơ, vậy chị coi em… “ăn cắp” mấy câu thơ này, lén lén đưa cho kiến lửa được hông chị ( em hông nhớ tên ai làm )

      ” Tôi muốn nói những lời hoa mỹ
      Như gieo vần đẹp ở trong thơ
      Gặp…” Vân ” đây lòng bỗng không ngờ
      Môi chẳng nhạy và mắt nhìn bỡ ngỡ …”

      Đừng cười thằng em này nhe 2 chị, em run lắm đó!!!

    • Võ Trung Tín
      04/11/2011 lúc 12:44

      Anh Hai hth ơi: Chỉ cho em vài chiêu ” tán gái” độc độc đi anh hai ! Anh là trai thủ đô, chắc là ngon lành rồi!
      Nhanh nhanh anh hai ơi, mấy thằng bạn thằng nào cũng có bạn gái, còn em thì chèo queo, anh hai ôi!!!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      04/11/2011 lúc 22:41

      Chà…chà…! Cậu Tín này…nói chuyện tưng tửng , cũng hóm hỉnh và có…duyên… đấy chứ !

      À…, mà cô bé Bảo Vân đâu …sao không thấy xuất hiện ta ?
      Bảo Vân ơi…! Tín nó đang…run…kìa ! Có nên cho Tín một… ” chưởng “…không cô bé ?!

    • hth
      04/11/2011 lúc 23:22

      @Em Tín à, anh không giúp chiêu cho em được đâu vì em có tán được cô nào thì… không phải do em tán. 😀 . Em cứ thử mần thơ như bác Đồ xem sao!

    • Trần thị Bảo Vân
      05/11/2011 lúc 12:45

      Chị Nha Trang: Dạ, Út Vân đây chị ! Có chuyện gì mà gọi em thế chị…
      Trời ơi! chị lại còn khen cái ông Tín ròm nữa chứ! huhuhu..ai cũng binh bạnTín ròm hết trọi trơn! ăn hiếp út ..huhuhu..

    • Trần thị Bảo Vân
      05/11/2011 lúc 12:55

      Ông Tín ròm!!! không có tui, ông…nói nhăng nói cuội gì thế!!!
      Chời ơi! lại còn mượn thơ nữa chứ!!!
      Ông là diễn viên cải lương hay là diễn viên chèo…khai mau!!!
      Coi chừng thân ròm của ông đó nghe chưa!!!?
      Chưởng của tui là ông…Tiêu Ban Lộ , hay Tiêu Tán Đường..đó nhen!!!! ( hihihi mượn chữ của chị Nha Trang, đừng mắng em nhen chị Nha Trang! )

    • Trần thị Bảo Vân
      05/11/2011 lúc 13:12

      Bênh đâu mà bênh chị Phay ơi! Chị Nha Trang khen…lão ròm ăn nói có…duyên!!! chị không thấy sao? huhuhu…

  12. 02/11/2011 lúc 06:40

    Kính gửi đồng chí HTH!
    Nhiệm vụ phạc hiệng và phạc triệng là của đồng chí, chúng tôi tin yêu giao cho đồng chí!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      03/11/2011 lúc 22:57

      @ Hà Linh mến yêu ơi ,

      Lâu lâu …, em làm một tràng phương ngữ quê em , cho phong phú ngôn ngữ trò chuyện và tạo sự thú vị …, nhen em !

  13. Lãng Tử
    02/11/2011 lúc 11:21

    Chào các chị , các cô cùng các bác ! Nhân chị Nha Trang và cô Phay Van có đề cập đến Cao Bá Nhạ và tác phẩm thơ Tự Tình Khúc của ông ; Lãng tử tôi xin phép chia sẻ góp vui một ít thông tin về tác giả này :

    Cao Bá Nhạ sinh vào năm nào và mất vào năm nào thì không thấy nói trong Văn Học Sử , chỉ biết ông người làng Phú Thị, huyện gia Lâm, tỉnh Bắc Ninh .Ông là con của Cao Bá Đạt ( anh em sinh đôi với Cao Bá Quát ) , làm tri huyện Nông Cống, Thanh Hóa, dưới triều Vua Tự Đức . Cao Bá Nhạ gọi Cao Bá Quát bằng chú ruột .
    Sau khi Cao Bá Quát nổi lên chống lại nhà Nguyễn ( 1854 ) ở Mỹ Lương rồi bị giết, dòng họ Cao cũng bị họa lây!
    Cao Bá Đạt đang làm Tri Huyện ở Nông Cống thì bị bắt giải về Kinh, dọc đường ông làm một tờ trần tình rồi dùng dao tự tử; cả nhà họ Cao đều bị xử chém, chỉ riêng Cao Bá Nhạ trốn thoát , đổi tên, cải họ về trú ngụ tại Mỹ Đức, tỉnh Hà đông…! Tám năm sau, vì có người tố giác, ông bị bắt giải đi Bắc Ninh, rồi bị đày lên vùng ma thiêng nước độcở mạn ngược Bắc Kỳ …rồi chết mất tích…!
    Những ngày bị giam cầm nơi ngục thất, Cao Bá Nhạ có làm 2 bài văn thơ để trần tình nỗi oan khiên của mình :

    1/ Trần Tình : Viết bằng chữ Hán, với mục d9ch1 kêu oan và mong triều đình xét lại ân xá tội tình oan khiên của mình .
    2/ Tự Tình Khúc : Viết bằng chữ Nôm, để ký thác tâm sự và biện bạch nỗi oan của mình…

    Tự Tình Khúc gồm có 608 câu , làm theo thể Song Thất Lục Bát , mở đầu với các câu sau :

    Tỉnh giấc mộng ngâm câu ký vãng
    Trải tám thu ngày tháng như thoa
    Chiếc thân tựa bóng quan hà
    Nỗi niềm tâm sự trăng già thấu chăng ?
    ……………………………………………………

    Vài dòng chia sẻ …, theo Lãng Tử tôi , đây là một tác phẩm thơ rất hay và giá trị …, mời các bác tìm đọc thưởng thức nhé….

    • Công Thành
      02/11/2011 lúc 14:58

      Anh Lãng Tử , chị Nha Trang , và cô Phay Van : Các anh chị nhắc đến Tự Tình Khúc, khiến tôi cũng lục lại tủ sách xem lại tác phẩm này! Đúng là trước đây khi học, chúng ta cảm nhận tác phẩm này …còn hạn chế, nay đọc lại mới thấy thấm nhiều hơn cái hay , cái tài sáng tác của các cụ…
      Anh Lãng Tử giới thiệu 4 câu mở đầu tác phẩm , tôi cũng xin mạn phép giới thiệu 4 câu cuối của Tự Tình Khúc ( từ câu 605-608 ) :

      ” Nhân thong thả lại ngâm quốc ngữ
      Đem thủy chung tình tự nói năng
      Nôm na câu được câu chăng
      Đỡ khi buồn bã lại dâng một cười . ”

      Chúng ta cùng tìm Tự Tình Khúc , rồi… treo võng dưới bóng mát cây trong vườn nhà…ngâm nga thưởng thức…các bác nhé…!

    • Công Thành
      02/11/2011 lúc 15:17

      Cao Bá Quát và Cao Bá Đạt là 2 anh em sinh đôi . Hiếm có trường hợp cùng sinh cùng tử , vì vậy Danh sĩ Nguyễn Văn Siêu ( Thần Siêu, Thánh Quát ) có làm 1 câu đối để truy điệu 2 anh em Cao Bá Đạt và Cao Bá Quát , xin chia sẻ cùng các bác :

      ” Ta tai ! Quán cổ tài danh , nan đệ nan huynh , bất thế ngẫu sinh hoàn ngẫu tử .
      Dĩ hỉ ! Đáo đầu sự thế , khả liên khả ố , hỗn trần lưu xú diệc lưu phương . ”

      ( Thương thay ! Tài điệu tót vời , khó anh khó em , một cặp cùng sinh lại cùng thác .
      Thôi nhỉ ! Sự cơ đến vậy , đáng thương đáng ghét , nghìn năm dây xấu cũng dây thơm . )

  14. Mai
    02/11/2011 lúc 11:44

    Nguyệt Mai xin giới thiệu với các bạn bài hát “Ra đồng giữa Ngọ” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với tiếng hát Hồng Nhung. Bài hát này được nhạc sĩ TCS sáng tác vào năm 1974.

    • Mai
      03/11/2011 lúc 23:42

      Phay Van mến yêu,
      Đây cũng là lần đầu chị nghe bản nhạc này. Nghĩ ít ai biết được nên chị post lên để mọi người cùng thưởng thức. Theo nhà phê bình Đặng Tiến, bài hát được sáng tác vào tháng 12 năm 1974, đã tiên tri về nhiều mặt:
      Thằng bé xinh xinh chơi diều giữa Ngọ
      Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không
      Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn qua đời vào ngày 1 tháng 4, vào giờ Chính Ngọ, như con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo, con diều rơi cho vực thẳm buồn theo…
      (nguồn: Đặng Tiến – Vũ Trụ Thơ II – Thư Ấn Quán 2008)

    • Mai
      05/11/2011 lúc 18:22

      Không có chi, cô em yêu quý! 🙂

  15. Công Thành
    02/11/2011 lúc 16:04

    Cô Mai và cô Phay Van : vui và thú vị thật đấy ! cũng dạo ghé nhiều blog đọc bài, nhưng chưa thấy có blog nào hay hay như thế này , vì mắt đọc bài đọc comments , tai nghe nhạc, tay gõ phím trò chuyện, lại còn được đáp ứng ngay cái ….yêu cầu nhạc nữa chứ ! vui và thú vị thật đấy các cô ạ !
    Vậy tôi cũng đóng góp…yêu cầu nhạc các cô nhé :

    1/ Thư tình cuối mùa thu – với giọng ca của ca sĩ Bảo Yến
    2/ Chuyện hợp tan – với giọng ca của ca sĩ Bảo Yến .

    Cám ơn hai cô ( tôi không nhớ tên tác giả ) .

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/11/2011 lúc 22:19

      @ Anh Công Thành :

      Thật là trùng hợp …! Cảm ơn anh Công Thành đã đề nghị 2 nhạc phẩm này với giọng của Bảo Yến !
      Bảo Yến là giọng ca sau 1975 , mà Nha Trang rất mến mộ…

      Nguyệt Mai và Phay Van ơi …, hai bồ tèo tìm được 2 nhạc phẩm này chứ ?

    • Mai
      02/11/2011 lúc 23:37

      Nguyệt Mai xin mời anh Công Thành, Nha Trang và tất cả các bạn nghe “Thư tình cuối mùa thu” – Thơ Xuân Quỳnh, Nhạc Phan Huỳnh Điểu với giọng ca của ca sĩ Bảo Yến:

      Và “Chuyện hợp tan” – Nhạc Quốc Dũng, lời Nguyễn Đức Cường với giọng ca của ca sĩ Bảo Yến:

      • Công Thành
        03/11/2011 lúc 14:51

        Cô Mai : Cám ơn cô nhiều nhé ! không ngờ 2 clip cô đưa lên tôi lại nghe được ca sĩ Bảo Yến hát rất nhiều bài mà tôi thích !

      • Mai
        03/11/2011 lúc 23:22

        Không có chi anh Công Thành ạ. Được anh và các bạn thấy thích thú với những bài nhạc post lên là Mai rất vui.

      • Mai
        03/11/2011 lúc 23:44

        Không có chi, Phay Van ạ. Chị em chúng mình mà…:)

  16. Nguyễn thị Nha Trang
    02/11/2011 lúc 21:40

    @ Anh Lãng Tử & Anh Công Thành :

    Cảm ơn hai anh đã cùng đồng cảm với liên tưởng của Nha Trang về Tự Tình Khúc của Cao Bá Nhạ …nhé !
    Rất tiếc là Nha Trang không còn tác phẩm này , vì đã bị mất sạch trong vụ tịch thu sách năm 1975 rồi hai anh ạ !
    Nếu có thể , và không thấy phiền , hai anh có thể chia sẻ đưa lên một vài khổ thơ hay hay trong tác phẩm này…, cho mọi người cùng thưởng thức …, được chứ ạ ?

    Thành thật cảm ơn hai anh trước …

  17. 03/11/2011 lúc 11:14

    Kính gởi các bác vài trích đoạn trong Tự Tình Khúc của Cao Bá Nhạ (nguồn: Việt Văn Độc Bản lớp đệ nhị- Đàm Xuân Thiều và Trần Trọng San- ấn bản 1967)








    • Trần thị Bảo Vân
      03/11/2011 lúc 12:22

      Chị Phay Van: Sao chị hay dữ vậy chị Phay! vào nhà chị xem bài vở cùng những hình ảnh xưa thấy thích thật! em còn nhỏ nhưng thấy cái gì cổ cổxưa xưa là thấy thích lắm!
      các bác vào nhà chị trò chuyện thật hay, em học được nhiều điềunhất là sự phong phú kiến thức và rất lịch sự nhẹ nhàng, không như ở một số nhà khác,trò chuyện cứ hô hô ! he he ! ặc ặc! khà khà! lại còn chửi bới nhau nữa chứ,nghe mà phát khiếp…

    • Công Thành
      03/11/2011 lúc 14:37

      Chị Nha Trang và cô Phay Van : Cô Phay Van quả là chu đáo, tận tình; vậy là đáp ứng đề nghị của chị Nha Trang rồi phải không chị ?
      Cám ơn cô Phay Van đã copy chia sẻ lại, tài liệu tôi có về Cao Bá Nhạ và Tác Phẩm của ông là trong cuốn Giảng Luận Việt Văn cô ạ !

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/11/2011 lúc 23:06

        @ Anh Công Thành : Chào anh !

        Vâng , cám ơn anh và cô em Phay Van nhiều !
        Nhìn những trang sách xưa , gợi nhớ rất nhiều điều về kỷ niệm anh ạ !
        Anh và cô em Phay Van rất may mắn , hạnh phúc… khi còn lưu giữ được những gì của một thời đáng ghi nhớ .

        Luôn vui anh Công Thành nhé…

      • Lãng Tử
        04/11/2011 lúc 11:28

        Phay Van : vậy là cô Phay Van đã giúp tôi và anh Công Thành rồi ! Hẳn là được rồi chứ chị Nha Trang?
        Cám ơn Phay Van nhé .

        TB : anh Công Thành, tôi cũng còn cuốn Giảng Luận Việt Văn anh ạ .

      • Nguyễn thị Nha Trang
        04/11/2011 lúc 21:14

        @ Anh Lãng Tử : Chào Anh !

        Vâng , cảm ơn anh , nhìn và đọc một vài trang sách trước đây các thế hệ chúng ta đã từng học , vậy là cũng thoả mãn rồi anh Lãng Tử ạ !
        Phay Van vậy là quá tuyệt rồi phải không anh ! Cô ấy là thế hệ sau chúng ta , mà có tấm lòng và ý thức lưu giữ những tài liệu xưa cũ , quả là đáng quý !

        Luôn vui khoẻ anh Lãng Tử nhé…

  18. 03/11/2011 lúc 15:24

    Công Thành :
    Cao Bá Quát và Cao Bá Đạt là 2 anh em sinh đôi . Hiếm có trường hợp cùng sinh cùng tử , vì vậy Danh sĩ Nguyễn Văn Siêu ( Thần Siêu, Thánh Quát ) có làm 1 câu đối để truy điệu 2 anh em Cao Bá Đạt và Cao Bá Quát , xin chia sẻ cùng các bác :
    ” Ta tai ! Quán cổ tài danh , nan đệ nan huynh , bất thế ngẫu sinh hoàn ngẫu tử .
    Dĩ hỉ ! Đáo đầu sự thế , khả liên khả ố , hỗn trần lưu xú diệc lưu phương . ”
    ( Thương thay ! Tài điệu tót vời , khó anh khó em , một cặp cùng sinh lại cùng thác .
    Thôi nhỉ ! Sự cơ đến vậy , đáng thương đáng ghét , nghìn năm dây xấu cũng dây thơm . )

    Cảm ơn Công Thành đã cho biết một thông tin quan trọng mà có lẽ ít người biết được về một cặp cùng sinh và cùng tử của Cao Bá Đạt và Cao Bá Quát. Hà Bắc cũng đã đăng một bài thơ “Sinh – Tử” để nói về một cặp cùng sinh và cùng tử khi đọc bài “Vén nẻo vô thường” bên nhà Levinhhuy, không ngờ nay lại được biết thêm một thông tin trùng lặp của anh em họ Cao.

    Cảm ơn Nguyệt Mai đã có một bài thơ thật hay.
    Cảm ơn nàng Phay đã chia sẻ với với mọi người bài thơ để từ bài thơ đó, mọi người đã góp thêm bao thông tin bổ ích.

    • Mai
      03/11/2011 lúc 23:48

      Cám ơn Hà Bắc đã khen tặng.
      Luôn vui nha, Hà Bắc!

  1. No trackbacks yet.

Gửi phản hồi cho Nguyễn thị Nha Trang Hủy trả lời