Cô Bạn Chưa Kịp Thân và Vương Trường Giang

Ngày xưa, có một bài viết ngắn đăng trên Bán nguyệt san Tuổi Hoa mà tôi đọc qua và không nhớ tên tác giả. Nhưng cái tựa thì tôi lại nhớ lắm! Và không hiểu sao cái tựa này cứ theo tôi mãi… cho đến khi tôi rời đất nước, vẫn nghĩ rằng ở đâu đó chúng ta có những người bạn chưa kịp thân.

Một ngày của năm 2006, tôi viết một truyện ngắn và đăng ở Đặc san Gia Long. Truyện viết về một nhân vật có thật 80 phần trăm, không liên quan gì đến bài viết năm xưa. Nhưng tôi đặt tựa cho truyện là “Cô bạn chưa kịp thân”. Vâng, tôi nghĩ nhiều đến tác giả của bài viết năm xưa.

Đến năm 2012, bạn Đèn Biển đã bỏ công đánh máy lại “Cô bạn chưa kịp thân” năm nào và nhắc tôi luôn cả bút hiệu Vương Trường Giang của tác giả. Chân thành cám ơn bạn Đèn Biển. Bạn vì tấm lòng yêu mến Tuổi Hoa mà đã nhiệt tình sưu tầm, mua lại sách báo cũ và đánh máy cho không biết bao nhiêu tác giả (và một vài bài cho Cam Li vì Cam Li đã tự đánh máy gần hết các bài viết của mình). Thú thật là tôi đã không thể giữ trọn vẹn tất cả các bộ Bán nguyệt san Tuổi Hoa để có cái hân hạnh tìm về những bài viết cũ.

Cám ơn tác giả Vương Trường Giang của Tuổi Hoa, của tuổi sinh viên dễ thương. Giờ này bạn ở đâu, ra sao? Ước mong rằng cuộc đời dù có thăng trầm, có biến đổi con người đến thế nào, chúng ta vẫn còn có những góc đời thật đẹp để sống và tưởng nhớ.

Thân mến tặng quý độc giả và thính giả. Chúng ta luôn có những người bạn chưa kịp thân.

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

27/08/2012

CÔ BẠN CHƯA KỊP THÂN

Vương Trường Giang

(Viết cho NTMT)

Tui có một cô bạn – một cô bạn không được thân cho lắm – dễ thương ui là dễ thương. Y như là búp bê vậy đó, mà có lẽ búp bê cũng không dễ thương bằng vì một lẽ không lấy gì làm khó hiểu là búp bê đâu có nói được mà cô bạn của tui thì… cha ơi, tui mê chết cái giọng nói êm nhẹ đó. Đã chết vì giọng nói nếu được sống lại thì chắc tui cũng chết thêm một lần nữa vì mê mái tóc cong cong ngang vai của cô bạn tui. Nói thì mấy bạn chắc không tin, dám cho tui nói dóc lắm à, bạn ơi, bạn không phải là tui mà!

Duy có một điều làm tui ấm ức hoài là như hồi nãy tui đã nói, cô bạn tui với tui chỉ mới quen nhau sơ sơ thôi.

Thiệt hổng ai “ngỗng” bằng tui. Ai đời, muốn làm quen thân với người ta thì có ngay một dịp để làm thân lại đứng ngay cán cuốc ra đó mà nghe cô ấy nói để ậm ừ rồi thỉnh thoảng cười một cái như con bò trên hộp “phô-mai”.

Thiệt, bây giờ nghĩ lại tức quá, không lẽ cú một cái cho thủng cái đầu óc sình đen của tui đi chớ. Bạn nghĩ coi có tức không? Chẳng là như vầy : Cái cô bạn mà tui nói nãy giờ đó, học cùng trường, cùng lớp, cùng nhóm (lớp tui đông quá nên phải chia ra mới đủ chỗ ngồi) mà lại còn cùng ở trong một toán thực tập với tui nữa (vậy mà không thân được, thiệt… !)

Đi học, đi thực tập chung mỗi tuần, gặp mặt mỗi tuần và do đó cho nên tui cũng đã mê man đủ mấy cái mỗi tuần đó.

Có lẽ thấy tui hiền lành (!) tội nghiệp nên trời mới dun rủi cho tui có cơ hội làm quen với cô bạn (của tui, dĩ nhiên!) cái cơ hội chứng minh cho tui thấy cái “ngỗng” của tui nó là như vầy: Ngày thực tập cuối cùng về môn địa chất, cô ấy đi sớm hơn thường lệ, lẽ tự nhiên là tui cũng đã đi sớm (đã nói trời dun rủi mà!) Hai đứa tui (nói vậy cho thân mật và cho tui bớt… ức) đứng chờ, chẳng biết làm gì cô ấy bèn rủ tui đi hái cỏ về ép! Nếu là tui mấy bạn đi không? Đi là cái chắc! Tui cũng vậy.

Khỏi nói chắc mấy bạn cũng đoán trúng y bụng tui bữa đó.

Nhưng mà như vậy là hai đứa tui quen nhau rồi còn gì nữa mà ức? Không đâu bạn, nếu chỉ có vậy thì ai nói làm chi, tức cái nỗi gì mà tức. Bạn đừng nóng, đây mới là cái “tiết mục” chính làm tui ức: “Cô bạn tui nói về Tuổi Hoa”. Cô ấy hỏi tui thích đọc báo nào? Tui bèn hùng dũng trả lời là Tuổi Hoa. Ấy vậy là tui khám phá ra một tên “ghiền” giống tui. Đó, mấy bạn thấy cái tức của tui chưa? Chưa hả? Vậy thì nói thêm, cô bạn tui có mỹ danh không lạ gì với mấy tên ghiền Tuổi Hoa hết. Vậy mà không chộp cơ hội làm quen thêm, ngu thiệt!

Cô bạn tui còn tính nói nữa mà thấy tui đứng ngay cán cuốc ra nghe nên thôi. Chắc hết hứng để nói!

Bây giờ tui mới thấy tui ngu – ngu còn hơn ngỗng nữa – và bây giờ chắc cô bạn của tui cũng không còn nhớ gì đâu! Có thể cũng chưa biết rõ họ tên tui nữa, phải không cô bạn NTMT của tui?

VƯƠNG TRƯỜNG GIANG

Bán nguyệt san Tuổi Hoa số 205, ra ngày 15-7-1973

(Đèn Biển sưu tầm và đánh máy)

  1. Không có bình luận
  1. No trackbacks yet.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: