Trang chủ > Tem > Quân sử VNCH qua tem bưu chính

Quân sử VNCH qua tem bưu chính

Bài này em nhận được qua email. Xin phép chia xẻ với “cả nhà” những hình ảnh quý hiếm của tem bưu chính ngày xưa- chủ đề “Quân sử VNCH”.

*

Tác giả: Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc

Nguồn: http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-67_4-163_5-10_6-1_17-6_14-2_15-2/

Được đăng nơi khác là: http://www.diendannguoidanvietnam.com/index.php?option=com_content&view=article&id=14474:quan-s-vnch-qua-tem-th-bu-chanhngui-su-tm&catid=69:gii-thiu-sach&Itemid=13

*

Lễ Kỷ niệm Hai Bà Trưng và Ngày Phụ Nữ Việt Nam

Giá tiền 0đ50-nhiều mầu; 2đ00- nhiều mầu; 3đ00- nhiều mầu; 6đ00-nhiều mầu. Họa sĩ Nguyễn-Gia-Trí vẽ. Nhà in Thomas de la Rue Londres thực hiện. Số lượng in: 0đ50-1 triệu , 2đ00-1 triệu, 3đ00-1 triệu, 6đ00-1 triệu. Phát hành: ngày 14-03-1959 nhân dịp “Lễ Kỷ-niệm Hai Bà Trưng và ngày Phụ Nữ Việt-Nam”, nhằm ngày 6 tháng 2 Kỷ Hợi.

Đề tài: Hai Bà Trưng cỡi voi đánh đuổi quân Nam-Hán.
Nhật ấn: a) Nhật-ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn; b) Dấu kỷ niệm “14-03-1959, Ngày Phụ-Nữ Việt-Nam” trên các thư tín xuất phát trong thời gian từ 11-03 đến 17-03-1959.




Khu Trù Mật

Giá tiền 0đ50-xanh nước biển; 1đ00-xanh lá cây; 3đ00-da cam; 7đ00-hồng. Họa sĩ Trần-Xuân-Vinh vẽ. Do nhà in tem thơ, Đại lộ Brune Paris.

Số lượng in: 0đ50-2 triệu, 1đ00-2 triệu, 3đ00-2 triệu, 7đ00-2 triệu. Phát hành: ngày 07/07/1960. Đề tài: Con tem diễn tả quang cảnh tổng quát của một Khu Trù-Mật kiểu mẫu, với những căn nhà cất thứ-tự và nhiều thửa ruộng, chợ ở giữa, bệnh xá bên trái, trường học làng có lá quốc-kỳ tung bay trước gió.

Khu Trù Mật thiết lập bên bờ sông, trên dòng sông, một chiếc thuyền buồm góc cùng bên phải. Con tem bị mờ ở khung cảnh thứ nhất, một quân nhân đứng gác, một thiếu nữ cấy lúa và một nông dân dắt trâu cày.

Nhật ấn: a) Nhật-ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn; b) Dấu kỷ niệm trên các thư tín xuất phát từ 24-12 đến 27-12-1959.

Ấp Chiến Lược

Giá tiền 0đ50-son; 1đ00-xanh lá cây; 1đ50-màu rượu chát; 7đ00-màu dương. Số lượng: 0đ50- 2 triệu; 1đ00- 1 triệu; 1đ50- 2 triệu; 7đ00- 1 triệu. Hình do họa sĩ Nguyễn-Minh Hoàng vẽ. Do nhà in tem thơ, Đại lộ Brune Paris ấn loát. Phát hành: ngày 26-10-1962 Kỷ niệm Đệ Thất Chu Niên Cộng Hòa Việt Nam. Đề tài: Mẫu tem hình dung ở hàng đầu, một đồn phòng vệ với đàng xa một điếm canh, một cặp thanh niên đang chiến đấu.

Hàng sau chúng ta thấy thấp thoáng những cây dừa và các ngôi nhà của dân-cư ngụ tại vị trí Ấp Chiến Lược, nằm bên trong các cơ cấu phòng thủ cổ điển: lũy cao, hào sâu, do tiền nhân truyền lại. Nhật ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn.

Sau chính biến 1-11-1963, tướng Dương Văn Minh đã ra lịnh triệt hạ phương tiện này, hơn 16 ngàn ấp chiến lược đã bị bứng đi.

Toàn Dân Bảo Vệ Non Sông

Giá tiền 0đ30-vàng; 0đ50-hồng; 3đ00-xanh; 8đ00 son. Số lượng: 0đ30- 2 triệu; 0đ50- 2 triệu; 3đ00- 1 triệu; 8đ00- 1 triệu. Họa-sĩ Phạm Văn Trừ vẽ. Do nhà in tem thơ, Đại lộ Brune Paris ấn loát. Phát hành: ngày 07-07-1963. Ngày thu hồi: 31-03-1964 do Nghị Định số 64/025/NĐ/CC ngày 23-11-1964 của Bộ Giao Thông, Công Chánh & Bưu Điện.

Đề tài: Mẫu vẽ hình dung ở giữa, một bàn tay khỏe mạnh, cầm một cây gươm ngay ngắn, đàng sau người ta nhận thấy phía xa một tháp canh và một bên, quang cảnh thị-thành, một bên đồng quê bát ngát. Bức họa tượng trưng toàn dân nhất trí bảo vệ non sông, Tổ Quốc. Nhật ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn.

Chiến Sĩ Cộng Hòa

Giá tiền 0đ50-đỏ; 1đ00-xanh; 4đ00-tím; 5đ00 cam. Số lượng: 0đ50- 1 triệu; 1đ00- 2 triệu; 4đ00- 1 triệu; 5đ00- 1 triệu. Họa-sĩ Phạm-Văn-Trừ vẽ. Do nhà in tem thơ, Đại lộ Brune Paris ấn loát. Phát hành: ngày 26-10-1963. Ngày thu hồi: 31-12-1963 do Nghị Định số 64/06/NĐ/CC ngày 07-11-1964 của Bộ Giao Thông, Công Chánh & Bưu Điện.

Đề tài: Mẫu tem hình dung người Chiến sĩ Cộng Hòa. Hai bên, các hàng chữ “Dũng Cảm Kỷ Luật” đề cập hai đức tính căn bản của người Chiến Sĩ Cộng Hòa. Nhật ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn.

Kỷ-Niệm Ngày 1-11-1963

Giá tiền 0đ50-tía, lam, lợt xám; 0đ80-nâu, lợt, tím lợt; 3đ00-lam lợt, nâu, lam đậm. Số lượng: 0đ50- 1 triệu; 0đ80- 1 triệu; 3đ00- 1 triệu. Hình do họa sĩ Nguyễn Minh Hoàng vẽ (0đ50). Họa sĩ Võ Tấn Tài vẽ (0đ80). Họa sĩ Nguyễn Văn Ri vẽ (3đ00). Do nhà in tem thơ, Đại lộ Brune Paris ấn loát. Phát hành: ngày 01-11-1964 nhân dịp kỷ niệm Đệ Nhất Chu-Niên ngày Cách Mạng 01-11-1963.

Đề tài: Loại tem gồm 3 giá tiền với 3 mẫu vẽ khác nhau: Mẫu tem 0đ50 toàn dân hăng hái tham gia cách mạng; Mẫu tem 0đ80 trình bày một quân nhân cương quyết bứt dây xiềng xích để giải phóng dân tộc. Mẫu tem 3đ00 kết hợp 3 đề tài tượng trưng: ngọn lửa cách mạng, vòng hoa chiến thắng và đoạn dây xiềng xích bị chặt đứt. Nhật ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn.

Việt Nam Đấu Tranh và Xây Dựng

Giá tiền 0đ80-nâu đậm, nâu lợt; 1đ50-đỏ, vàng, nâu đậm; 3đ00-xám, nâu đậm, nâu lợt; 4đ00- xám đậm, nâu tím. Họa sĩ Lê Thành Lâm vẽ (0đ80); Họa sĩ Nguyễn Uyên vẽ (1đ50): Họa sĩ Lâm Văn Bê vẽ (3đ00); Họa sĩ Nguyễn Ái Linh vẽ (4đ00). Nhà in chi nhánh của hãng Thomas de la Rue Staderini Carte Valori Roma. Số lượng in: 0đ80-4 triệu, 1đ50-2 triệu, 3đ00- 6 triệu, 4đ00- 500 ngàn.
Phát hành: ngày 1-11-1966, nhân dịp kỷ niệm đệ tam chu niên ngày Cách Mạng 1-11-1963. Mẫu vẽ trên 4 con tem diễn tả tượng trưng hình ảnh nước Việt Nam đấu tranh và xây dựng: đấu tranh cho tự do và xây dựng hạnh phúc dân tộc. Nhật ấn: Nhật ấn “Ngày đầu tiên” tại Chánh Thâu Cuộc Bưu Điện Sài Gòn.


Chiến dịch Chiêu Hồi

Ngày 01-06-1969 phát hành bộ tem Chiến dịch Chiêu Hồi gồm 02 loại.


Tổng Động Viên

Ngày 20/-09-1969 phát hành bộ tem Tổng Động Viên gồm 04 loại.


Người Phu Trạm thuở xưa

Ngày 06-06-1971 phát hành bộ tem Người Phu Trạm thuở xưa gồm 02 loại.

Ngày Quân Lực 19-06-1971

Tem phát hành nhân Ngày Quân Lực 19-06-1971 với hai giá tiền, 3 đ và 40 đ không có ghi tên họa sĩ trình bày.


Nhân Dân Tự Vệ

Ngày 15-06-1972 phát hành bộ tem Nhân Dân Tự Vệ.
Tem có 3 loại gồm 20 đ, 6đ và 2đ. Không thấy rõ tên của họa sĩ.


Lính Thú đời xưa

Ngày 14-08-1972 phát hành bộ tem Lính Thú đời xưa.

Người Thương Binh

Ngày 01-06-1974 phát hành mẫu tem Người Thương Binh in lại giá tiền

Bình Long Anh Dũng

Ngày 25-11-1972 phát hành bộ tem Bình Long Anh Dũng
Chiến trận xảy ra ngày 05-04-1972. VC đã dùng 200 ngàn quả đạn đại bác để chụp xuống tỉnh lỵ An Lộc rộng khoảng 10 ngàn cây số. Cuộc bao vây kéo dài đến ngày 13-06-1972, quân số bao vây khoảng 40 ngàn người.
Với quân số trên dưới 10 ngàn binh sĩ, cùng với các lực lượng tăng viện, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu trong suốt mấy mươi ngày đêm dưới mưa pháo và chiến thuật “biển người” thí quân, cuối cùng tỉnh lỵ An Lộc đã hoàn toàn được giải tỏa. Tầm vóc của trận Bình Long An Lộc tương đương với trận Stalingrad (thời đệ nhị thế chiến 39-45) khi quân Đức quốc xã bao vây quân Liên Xô vào đầu thập niên 40.


Kỷ niệm người hồi chánh thứ 200.000

Ngày 18-02-1973 phát hành bộ tem Kỷ niệm người hồi chánh thứ 200.000

Chiến thắng Quảng Trị

Ngày 24-02-1973 phát hành bộ tem Chiến thắng Quảng Trị
Chiến dịch tái chiếm Cổ thành Quảng Trị (hay Cổ thành Đinh Công Tráng) bắt đầu lúc 19 giờ ngày 28-06-1972 và chấm dứt lúc 12g45 ngày 25-07-1972, 27 ngày chiến trận đối với đối với Sư đoàn Nhảy Dù; từ ngày 08-09-1972 đối với Sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến và chấm dứt vào lúc 12g45 ngày 16-09-1972 khi binh sĩ của Tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục Chiến dựng lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa trên cổ thành Quảng Trị.

Kỷ niệm ngày chiến hữu đồng minh

Ngày 28-01-1974 phát hành bộ tem Kỷ niệm ngày chiến hữu đồng minh

Kỷ niệm Hai Bà Trưng

Ngày 27-02-1974 phát hành bộ tem Kỷ niệm Hai Bà Trưng,
vị vua Bà đầu tiên của tộc Việt đã đánh bại đoàn quân xâm lược Tàu phương Bắc.

Chiến hữu đồng minh in lại giá tiền

Tem Không Được Phát Hành

Chuyên mục:Tem Thẻ:
  1. 18/05/2012 lúc 06:18

    Ừ, xem xong mới thấy hai bên tham chiến đều có chủ đề tuyên truyền giống nhau.
    Cho dù như thế nào thì những bộ tem lịch sử này cực quý !

  2. Phạm Sơn
    18/05/2012 lúc 09:57

    Tôi đã đọc bài “Một thú chơi đang mất dần”, nay được xem thêm bài này…
    Tuyệt lắm!

    • Phạm Sơn
      19/05/2012 lúc 23:19

      Thế thì Phay Van cố gắng scan mau mau nhé.
      Cám ơn Phay Van trước.
      Hồi trước 1975, ông cụ nhà tôi cũng đam mê thú sưu tầm tem này lắm, nhưng tiếc là sau 1975 thì gia đình bị “cơn lốc” tịch thu toàn bộ các loại sách báo “đồi truỵ” hết sạch, kể cả những bộ sưu tập tem quý của cụ…
      Nhắc lại chuyện cũ, càng thêm tiếc, buồn và đau lòng…

      • 20/05/2012 lúc 06:59

        Thế sao bác Phạm Sơn? Tội nghiệp cho ông cụ và thật tiếc quá! Vậy thì em sẽ cố gắng làm sớm để bác xem nhé.

    • Võ Trung Tín
      20/05/2012 lúc 20:21

      Chị Năm ơi! Thế thì chị Năm..”chịu khó” cất công lần nữa copy cái bài viết hết sức xúc động tuyệt vời của nhà văn Khuất Đẩu; “Để Tang Cho Sách” về đây..để bác Phạm Sơn…thưởng thức..cho vơi phần nào cái..”tiếc, buồn và đau lòng..” đi chị Năm.
      OK, chị Năm?

      P/s: Nói thật, không hiểu sao ròm em cũng rất thích đọc bài viết này..ghê lắm, ròm em đọc…10 lần rồi đó nghen!

      • 20/05/2012 lúc 21:07

        Cảm ơn Tín.
        Kính mời bác Phạm Sơn đọc cái “còm” này của Chị Nguyệt Mai gởi cho Chị Nha Trang:

        Nha Trang thân mến,
        Mai cũng tiếc thật là tiếc cùng với Nha Trang khi nghe Trang kể món quà hiếm, quý, đặc biệt đó đã bị mất do vụ tịch thu sách báo nhà Nha Trang sau năm 1975…Và Mai cũng đã khóc khi hiểu toàn bộ trên dưới 7000 (bảy ngàn) cuốn sách báo các loại đã bị dọn sạch trước mắt cả gia đình của Trang…
        Tưởng không có gì đau đớn hơn!
        Mai gởi tặng Nha Trang truyện ngắn “Để tang cho sách” của nhà văn Khuất Đẩu.

        Để Tang Cho Sách
        Khuất Đẩu
        Bà tôi thường than thở, hết một nửa cơ nghiệp của nhà này đã tan tành theo sách. Một nửa cơ nghiệp nói cho to, cho xứng với nỗi đau tiếc của của bà, chứ thực ra chỉ vài trăm cuốn sách của ông tôi thôi. Có điều, đó không phải là những quyển sách bèo nhèo giấy rơm thô kệch, đang tràn ngập trong các hiệu sách, trong trường học và trong thư viện. Chưa nói tới nội dung, chỉ mới lật qua vài trang mờ nhoẹt vàng đục với những con chữ ốm o đói khát như những người bị sốt rét rừng là đã thấy chán lắm rồi.
        Sách của ông tôi, bạn chỉ ngắm không thôi cũng đã thấy thích. Những cuốn tự điển của Pháp, của Việt, thư pháp của Trung Hoa, những sách thuốc, sách khoa học, những bộ tiểu thuyết của các nhà văn danh tiếng, những sách học làm người, những sách triết…đứng sát bên nhau phơi cái gáy mạ vàng như cả một đội ngự lâm quân thông thái và oai vệ. Trang nghiêm nhưng không lạnh lẽo, bọn họ là thầy là bạn của ông tôi. Và vì vậy, bạn cũng như tôi chỉ được phép đứng nhìn mà thôi.
        Ông tôi là một người mê sách (cũng lại là cách nói vừa tấm tức vừa giận hờn của bà) mê hơn cả vợ con. Nếu bảo rằng “thư trung hữu nữ nhan như ngọc”, thì ông tôi tuy đã già nhưng lại có đến những mấy trăm người đẹp như các vua chúa ngày xưa, nên bà tôi “ghen” cũng phải.
        Ông mê sách như người mê đồ cổ. Nghe ở đâu có sách quý là ông tìm tới dù có phải tốn kém tàu xe và phải bỏ ra cả một mòn tiền lớn để “rước” người có nhan như ngọc đó về, ông cũng dám chơi một phen cho thõa chí. Như cuốn Tự vị của Paulus Của, nghe đâu như là ấn bản đầu tiên của một ông cụ nào đó bắc bực làm cao đến tận giời, ông tôi đã phải lặn lội vào tận xứ Thủ Dầu Một xa lắc xa lơ để mua cho bằng được. Công cuộc mua quyển sách đó, chẳng những khiến ông mất đến mấy chỉ vàng, mà còn ốm một trận thừa sống thiếu chết.
        Cuốn sách cũ đến nỗi như đã ngàn năm tuổi. Còn hơn một người chơi đồ cổ, ông tôi lại phải tốn thêm một món tiền và nhất là tốn rất nhiều thì giờ để nài nĩ và kiên nhẫn ngồi chờ anh thợ đóng sách đóng lại giùm. Lúc này quyển sách đối với ông như một con bệnh thập tử nhất sinh và anh thợ đóng sách cứ như một bác sĩ. Khi anh thợ tháo bung sách ra, ông đau nhói như thể gan ruột của mình cũng bị lôi ra như thế. Ông hồi hộp theo dõi từng mũi chỉ khâu, nín thở xem anh ta cắt xén, làm bìa. Cho đến khi sách được làm mới một cách khỏe mạnh, xinh đẹp, ông ôm quyển sách trước ngực như một người mẹ ôm đứa con bé bỏng vừa được bác sĩ cứu sống. Ông hết lời cảm ơn anh ta, đưa cho anh một tờ tiền lớn và hào phóng không nhận tiền thối lại. Đem quyển sách về nhà, ông lại mất cả buổi ngồi ngắm đến nỗi quên cả bữa cơm khiến bà tôi phải giục.
        Đó là với những sách cũ quý hiếm. Còn sách mới, ông lại “phá của” một cách không giống ai. Sách nào ông cũng phải mua đến những hai quyển, một để đọc và cho mượn, một để nguyên không đụng tới. Những quyển sách để nguyên ấy nằm im trong tủ kính, mỗi lần mở ra là thơm nồng mùi giấy mới và mực in. Đối với ông, đó là một mùi thơm huyền hoặc đầy quyến rủ và mê đắm như những người nghiện nghe thấy mùi thuốc phiện. Chẳng những chỉ mùi thơm trinh nguyên không thôi, quyển sách vẫn còn trinh trắng khi hãy còn những lề chưa rọc.
        Học cách người xưa, không để của cải cho con cháu mà để sách, nên giá như có phải vì thế mà tiêu hết cả cơ nghiệp, ông tôi cũng không tiếc. Chỉ có một điều khiến ông băn khoăn, ấy là trong đám con cháu thực sự chưa có một người nào đủ để ông tin tưởng. Gạt hết những đứa chỉ biết có nhà to xe đẹp, những đứa chỉ biết vung tiền trong các cuộc ăn chơi, suốt một đời chưa đụng tới một quyển sách nào, những đứa mà ông bảo là trong đầu toàn chứa những thứ vớ vẩn nếu không muốn nói là hôi thối ấy, còn lại chỉ vài đứa có để mắt tới sách, nhưng với một thái độ hờ hững, một đôi khi thô bỉ xúc phạm đến sách.
        Ông ghét nhứt ai đó đọc sách mà miệng cứ nhai nhồm nhoàm, vừa đọc vừa tán chuyện, bạ chỗ nào cũng đọc ngay cả trong nhà cầu, đang đọc mà có ai ới lên một tiếng là ném ngay cái xạch sau khi đã tàn nhẫn xếp lại một góc để làm dấu, rồi bỏ đi mà không cần biêt tới quyển sách có thể bị ướt, bị bẩn hay bị cháy. Ông cũng không chịu được cái cách lật sách thô bạo bằng cả bàn tay úp lên trang giấy hay thấm nước bọt trên đầu ngón tay. Đó là cách cư xử của kẻ phàm phu tục tử, của phường giá áo túi cơm. Lật sách mà như thế có khác gì sàm sỡ nếu không muốn nói là cưỡng bức. Phải lật như những nhà sư nâng nhẹ một trang kinh hay là như khẽ lay một người đẹp đang ngủ.
        Đối với ông, đọc sách là để được tiếp cận với những tâm hồn ngoại hạng, cho nên trước hết phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, phải “dọn mình”như con chiên quỳ trước Chúa, như nhà sư đảnh lễ trước bàn thờ Phật. Chẳng những sạch ở phần xác mà còn sạch cả phần hồn. Nghĩa là không để những giận hờn phiền muộn hay những ý nghĩ ô trọc dính bám cho dù chỉ một tí trong đầu. Chỉ đọc trong lúc thanh tịnh giữa khuya hay khi gần sáng tinh mơ. Đọc với hương trầm cọng với mùi hương ngai ngái của giấy mực, hương của sương đêm loáng thoáng hay hương của nước mưa mát dịu. Đọc là mở hồn ra để hơi thở của sách ùa vào căng buồm lên cho con thuyền bé nhỏ của mình được dọc ngang trên biển học mông mênh.
        Đương nhiên là ông tôi khó tính nhất nhà. Cái viện sách bé nhỏ của ông là một nơi khả kính, thâm nghiêm như một ngôi đền không một ai ngay cả bà tôi dám động tới. Bảy mươi năm sống trên đời của ông thì hết một nửa là ở trong cái gian phòng đựng đầy sách với mùi hương và sắc màu của những tâm hồn kỳ vĩ. Dạo ấy, mặc dù được cưng chiều và rất có triển vọng được ông tin tưởng, tôi cũng chưa được một lần đọc một quyển sách nào trong tủ sách ấy. Ông bảo tôi chưa đủ tuổi và chưa học được cách nâng niu gìn giữ theo cách gần như tôn thờ, thì đọc chẳng ích lợi gì mà còn “giết” sách. Theo ông, đọc vì tò mò, đọc như “lua cơm”, đọc như ngốn ngấu thì cả đầu óc mình chỉ là một bãi hoang chứa đầy những xác chết của sách bị vất ngổn ngang mà thôi. Đọc là phải ngấm từng chữ từng câu, phải để nó bén rễ trong đầu mới có thể thành cây cho trái ngọt.
        Năm tháng qua đi, ông tôi âm thầm làm một cuộc chuyển giao lặng lẽ. Tiền bạc trong nhà cứ cạn dần nhưng sách của ông lại đầy lên, phải đóng thêm tủ kê thêm kệ. Cô chú tôi biết ý ông, nên mừng tuổi không bằng trà ngon rượu bổ, mà bằng những phong bì ít nhất cũng đủ cho ông mua được một hai quyển sách. Những lúc ấy ông vui như một đứa trẻ lên 5 được nhận tiền lì xì. Rồi ông đi ra tiệm sách, khệ nệ ôm về những chồng sách mà ông ao ước nhưng chưa đủ tiền mua. Ông ve vuốt từng cái bìa, ngắm nghía từng con chữ, đê mê những sách của Lá Bối, An Tiêm, mơ màng với những tác giả Saint Exsupéry, Bùi Giáng…Giá như ông sống đến một trăm tuổi và giá như ông còn có đủ tiền thì cái viện sách của ông sẽ kín đặc những sách. Ông sẽ ngồi giữa những bức tường dày cộm thơm tho đó như một anh lính già đang tử thủ trong một cái lô cốt văn hóa.
        Sau tháng tư năm ấy, cái tháng tư mà dù nằm dưới mộ sâu ông vẫn còn đau đớn, những cuốn sách của ông tưởng sẽ sống đến ngàn năm đã bị bức tử một cách oan nghiệt.
        Khi người ta đội lên đầu những quyển sách của ông, có những quyển già như một ông tiên đầu bạc, có những quyển xinh tươi như những thiếu nữ trẻ trung, những chiếc mũ có tên là “nọc độc”, là “đồi trụy”, là “phản động” thì hơn ai hết ông hiểu đó là một lời tuyên án tử hình.
        Ông suy nghĩ lung lắm, không phải để tìm cách chôn dấu hay tẩu tán. Mà suy nghĩ làm sao để chọn cho sách một cái chết xứng đáng với lòng tin yêu và kính trọng của ông.
        Một đêm thức trắng.
        Rồi hai đêm thức trắng.
        Ngày thường ông bình tĩnh là thế nhưng lúc này, ông bối rối run rẩy. Có lúc mặt ông đỏ bừng và mắt ông lóe lên những tia lửa căm hờn. Cả nhà chẳng ai dám hỏi nói gì với ông. Giống như một con sư tử già bị săn đuổi cùng đường, lâu lâu ông lại gầm lên một cách tuyệt vọng.
        Cuối cùng ông đã chọn cho mấy trăm cuốn sách một cái chết dũng cảm. Đó là chính ông tự mình đốt sách.
        Một quyết định cháy lòng.
        Tôi cũng được dự phần trong cuộc hỏa thiêu đau đớn ấy, bằng cách giúp ông bê hết sách ra sân. Dù đem đi đốt nhưng ông không cho phép tôi làm rơi rớt xuống đất, không được nặng tay, mà phải sẽ lén nhẹ êm như đang bồng một em bé say ngủ. Phải rồi, những cuốn sách của ông đang say ngủ. Đánh thức chúng dậy, ông sẽ không chịu nổi những tiếng khóc mà chỉ riêng ông mới nghe được mà thôi.
        Sách được xây thành một cái tháp quanh những thanh củi chẻ nhỏ. Ông không muốn đốt chúng bằng xăng hay dầu. Ông lại càng không muốn xé sách ra từng mảnh nhỏ để đốt. Xé ra là làm chúng đau. Và làm cho chúng đau trước khi chết là tội ác. Một người coi sách là sinh vật sống, để cả đời nâng niu bồng ẳm, vậy mà phải giết do chính bàn tay của mình, bạn phải biết là ông tôi đã đau khổ đến nhường nào.
        Đó là một đêm tháng năm lặng gió. Cây cối im ngủ. Những ngôi sao như tan đi trong khói trời mờ đục. Ông tôi cử hành lễ đốt sách cũng bi tráng và lẫm liệt như Huấn Cao cho chữ trong ngục. Ông mặc toàn đồ trắng, cắm một cây đuốc giữa trời, khấn khứa rì rầm rồi lạy bốn hướng mỗi nơi một lạy. Xong ông lấy cây đuốc đang cháy đặt vào giữa tháp. Dứt khoát và quyết liệt như cái cách các võ sĩ đạo đâm kiếm vào bụng.
        Lửa bắt rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã bắn vọt lên đầu ngọn tháp.
        Đã nghe mùi mực và mùi giấy.
        Đã nghe tiếng vặn mình của các bìa sách.
        Đã nghe những âm thanh líu ríu như run như rẩy của những trang sách méo mó cong vênh.
        Lửa trào ra như từ miệng hỏa diệm sơn.
        Lửa ôm choàng lấy sách, hôn dữ dội bằng đôi môi bỏng cháy.
        Sau cùng, cái tháp bằng sách đỏ rực như một trái tim để lộn ngược.
        Ông tôi ngồi xếp bằng, cố giữ nét mặt trầm tĩnh một cách cao cả. Không một giọt nước mắt cho dù là vì khói cay xè. Ông như thượng tọa Thích Quảng Đức đang ngồi kiết già với ngọn lửa bao quanh. Có thể nói, chính ông cũng đang tự thiêu. Bất giác tôi cảm thấy muốn khóc vì lo sợ. Đến một lúc nào đó, biết đâu ông đứng bật dậy bước thẳng vào ngọn lửa.
        Ông chết theo sách.
        Đó là một cái chết đẹp, xứng đáng với một người yêu sách như ông.
        Nhưng ông chưa muốn chết vì ông còn phải để tang cho sách như một đứa con chí hiếu. Ngay lúc lửa tàn, ông quỳ xuống lạy ba lạy. Rồi ông kiên nhẫn ngồi đợi cho tất cả biến thành tro nguội. Ông bảo tôi hốt tro vào bao, cất vào tủ rồi mới chịu đi vào nhà. Gần như suốt đêm ông không ngủ. Bà tôi than thở là nghe tiếng dép của ông kéo lê lệt sệt mãi tới tận sáng.
        Hôm sau, ông bảo tôi thuê thợ đóng nhiều chiếc hộp để đựng tro. Mỗi chiếc để một ngăn tủ. Ông khóa lại và dặn không được dùng vào việc gì khác ngoài việc gìn giữ những chiếc quách ấy. Hơn 30 năm sau, cái tủ đựng đầy những hộp tro vẫn đứng im đó như một nhà mồ. Ngày giỗ ông, chúng tôi cũng đem một bát nhang đến thắp trên đầu tủ. Có cảm giác như hồn ông và hồn sách cùng lảng đảng bay về.
        Vẫn chưa hết chuyện về ông tôi đâu. Một tháng trước ngày mất ông muốn tôi làm cho ông những tấm mộ bia bằng giấy. Ông đưa tôi một danh sách dài những quyển sách bị đốt, cứ mỗi tấm bia đề tên một quyển sách. Hơn mấy trăm cái bia như thế, phải mất cả tuần mới làm xong. Những mộ bia không có ngày sinh nhưng có chung một ngày tử. Chúng được xếp lên kệ thay cho hàng trăm cuốn sách đã chết tập thể.
        Cả viện sách của ông giờ đây biến thành một nghĩa trang.
        Ông trịnh trọng chít khăn trắng, lên nhang đèn rồi cung kính khấn vái như trước bàn thờ tổ tiên. Trong những lời rì rầm, nhiều lúc bỗng vang lên như tiếng khóc, ta là người có tội, có tội. Theo như tôi hiểu đó là cái tội không bảo vệ được sách, tội với các tác giả, tội với những thợ sắp chữ ở nhà in và xa hơn nữa là có tội với giấy và mực.
        Ông biết ơn họ bao nhiêu thì bây giờ ông ray rứt vì mình có tội bấy nhiêu.
        Từ đó ông ăn ít ngủ ít. Ông đem từng tấm bia đặt lên bàn, lặng lẽ ngồi ngắm hằng giờ như đang đọc sách. Mỗi tấm bia gợi nhớ đến màu bìa, co chữ, tranh vẽ và cả nội dung mà chỉ có ông mới thấy được, hiểu được. Ông như sống lại những năm dài trước đó với những niềm vui kín đáo khi tìm được sách quý, hay mua được những sách hay. Những lần như thế, ông tự thưởng cho mình khi thì một bình trà, lúc một chung rượu hay tách cà phê và những điếu thuốc thơm thay cho hương trầm.
        Rồi đến một lúc ông không ăn mà cũng chẳng ngủ. Người ông khô kiệt tái xám. Ba tôi và các chú đi cải tạo chưa về đương nhiên là khoét sâu vào hồn ông những nỗi buồn lo khôn nguôi. Nhưng dù vậy, tận cùng của đêm thì cũng phải sáng. Ông có thể đợi đến mười năm hay hai mươi năm. Chỉ có những quyển sách bị đốt là không đợi được. Ông nói với bà, biết trước như vầy tôi đã để hết tiền cho bà chứ mua sách làm chi. Bà tôi cay đắng, ai mà có con mắt sau lưng.
        Buổi chiều cuối cùng ngồi bóp chân cho ông, tôi nghe ông hỏi, cháu thấy ông thế nào? Tôi nói, dạ, ông nên ăn chút cháo, trông ông gầy lắm. Không phải, ông nói, da ông thế nào, đã ngã thành màu đất chưa? Không biết da màu đất là màu gì, tôi nói đại, chưa ông à. Ngã màu đất là sắp chết đấy cháu, ông nói. Ông đã có ý để lại sách cho cháu, nhưng ta tính làm sao được bằng trời tính. Cháu nhớ giữ giùm ông cái tủ và mấy cái kệ.
        Nghe ông nói, tôi thấy da ông quả thật rất giống với màu đất bạc phếch, lạnh lẽo ở nghĩa địa. Da ông là da của một người đã chết từ lâu nhưng chưa chôn. Hay là ông đã chết từ cái đêm hôm ấy. Hồn ông đã cùng với hồn sách nương theo khói bay lên tận trời cao. Cái miền đất ồn ào đầy ô trọc và thù hận này biết đến bao giờ mới lại có được những con người, những quyển sách biết yêu quý tương kính lẫn nhau như thế. Chính lúc này tôi mới thấy thấm thía nỗi đau mất sách của ông.
        Tôi vừa buông tay ra thì ông ngừng thở. Ông chết nhẹ nhàng như gấp lại một cuốn sách. Tính ra, ông đã để tang cho sách đúng một trăm ngày./.
        Khuất Đẩu
        (nguồn: vanchuongviet.org)

    • Phạm Sơn
      21/05/2012 lúc 20:26

      Rất cám ơn Tín cùng Phay Van đã có nhã ý copy về giới thiệu cho tôi và mọi người thưởng thức một bài viết thật hay tuyệt và cảm động đến thế của nhà Văn Khuất Đẩu!
      Lần nữa, cám ơn cái nhã ý rất tình cảm của 2 bạn nhé.

  3. Lãng Tử
    18/05/2012 lúc 15:53

    Cô Phay Van có thú sưu tầm và có được những bộ tem xưa thật giá trị!

    • 18/05/2012 lúc 19:52

      Dạ, cảm ơn bác Lãng Tử. Bộ tem của em mất mát cũng khá nhiều, vì hồi nhỏ không biết gìn giữ, bảo quản.

      • 18/05/2012 lúc 20:42

        Không biết bảo quản thì … cho lão hâm cho rồi, lão hơi hơi biết cách bảo quản đó.

  4. Mai
    18/05/2012 lúc 18:59

    Cám ơn Phay Van với bộ sưu tập tem rất quý!

  5. Công Thành
    18/05/2012 lúc 20:01

    Trải qua bao thăng trầm mà vẫn còn lưu giữ được những con tem quý giá như thế này, thì phải nói là có lòng gìn giữ, yêu và đam mê sưu tầm tem lắm!
    Phay Van đã làm những người có tính hoài cổ ghen tị rồi đấy…

    • Công Thành
      19/05/2012 lúc 20:26

      Phay Van: Vâng, một phần vì có thêm cháu như cô nói, nhưng phần khác thì dạo này tôi cũng có một vài công việc khác, nên cũng hơi bận Phay Van à…

  6. Võ Trung Tín
    18/05/2012 lúc 21:49

    Lâu lâu chị Năm..”nhem nhem”..những con “cò” quý hiếm này, xem đã thật!
    Nhưng phải chi… chị Năm để đến ngày 19/6…post lên thì ý nghĩa biết mấy! Vì 19/5 là của..Minh Râu..mà…hihihihihii..

    Đố chị Năm 19/6…là ngày gì đó?
    Chị Năm thấy ròm em..tài hông? hihihihihi…

    • Võ Trung Tín
      19/05/2012 lúc 15:59

      Chị Năm biết uống..rượu..hở? Sao chị nói câu..”rượu quý không uống một mình”..ngọt..dzữ dzậy..chị Năm! hihihihi..
      – ròm em..”kết”..chị Năm câu này..luôn đó…

    • Công Thành
      19/05/2012 lúc 20:38

      Cô Phay Van, vậy thì…nếu cô không ngại, và để làm cho phong phú ý nghĩa chủ đề entry này, cô vào trang này lấy cái clip lễ kỷ niệm ngày QLVNCH gắn vào…được chứ:

      Vô google : Ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà : 19-6-1971, 19-6-1973 “

      • 19/05/2012 lúc 22:33

        Dạ cảm ơn bác Công Thành đã giới thiệu cuốn phim tài liệu quý giá này.

      • Phạm Sơn
        19/05/2012 lúc 23:32

        Cám ơn bác Công Thành giới thiệu và cô Phay Van đã dẫn link.
        Quả là một tài liệu thật giá trị, ghi dấu ấn lịch sử một thời oanh liệt…
        Tôi đang coi clip này,…chờ tới giờ trận chung kết cúp C1…

    • Võ Trung Tín
      20/05/2012 lúc 20:02

      Phay Van :Ờ, “ngọt” há em

      Dạ, “ngọt” há chị. hihihihihi…

  7. Võ Trung Tín
    18/05/2012 lúc 21:50

    Chị Năm: Các bộ tem trong entry này sao họ in không có đồng nhất tên..Quốc Gia..dzậy?!
    – 20 con tem đầu thì: ” Việt Nam Cọng Hoà ”
    – Các con tem còn lại ở dưới thì: ” Việt Nam Cộng Hoà ”
    Thiệt là..một lỗi ẩu tả nghiêm trọng..hết sức!?

    • Võ Trung Tín
      19/05/2012 lúc 15:55

      Phay Van :Chị không hiểu tại sao lại như thế. Chị Hai mà có mặt ở đây thì sẽ khen Tín đó.

      Ủa! Sao lại có chuyện..chị Hai..khen ròm em ở đây..chị Năm?
      Chị Năm có..âm mưu..”giăng bẫy”..ròm em chuyện gì đây ta?
      Khó hiểu..bà chị Năm..này nhỉ..?!

    • Công Thành
      19/05/2012 lúc 20:29

      Cám ơn Tín với chi tiết phát hiện thật tinh ý này.
      Xem lại các con tem, quả là ngạc nhiên…khó hiểu thật.

      • Võ Trung Tín
        20/05/2012 lúc 20:06

        Ròm con cám ơn hai bác Công Thành và Phạm Sơn ạ.
        Không hiểu sao khi xem các bộ tem chị Năm post ở đây là ròm con phát hiện ra ngay tức thì, chứ không có gì là..tinh ý..đâu ạ.

    • Phạm Sơn
      19/05/2012 lúc 23:24

      Đúng!
      Khá khen cho cậu Tín quan sát thật giỏi và tinh tế!

  8. Võ Trung Tín
    20/05/2012 lúc 20:10

    Phay Van :Chị Hai sẽ khen em cái tài quan sát đó. Tín lại đa nghi như Tào Tháo

    Không có chị Hai ở đây, dzậy chị Năm cho em gởi lời cám ơn chị Hai nghen…
    Cả hai bác CT, PS và chị Hai..khen…thì ròm em…hết “Tào Tháo đa nghi” bà chị Năm “khắc nghiệt”..rồi…hihihihihi…

    • Võ Trung Tín
      22/05/2012 lúc 11:16

      Sao thế chị Năm, chị có biết lý do gì..hông vậy?

    • Võ Trung Tín
      23/05/2012 lúc 13:04

      Chị Năm: Dạ, em chỉ biết cái tên Huyện Bắc Bình có Thị Trấn Chợ Lầu…vì ở cùng tỉnh Bình Thuận, chứ em chưa có dịp nào ra Bắc Bình..chị Năm à.

  9. Võ Trung Tín
    22/05/2012 lúc 11:18

    Phay Van :Nhưng Tín đừng có “bày đặt” uống rượu nghen.

    Chút chút..được hông chị Năm? hihihihi…

    • Võ Trung Tín
      23/05/2012 lúc 13:08

      Phay Van :Biết thôi chứ đừng ghiền nhé em

      Hứa với chị Năm là ròm em không ..ghiền!
      Mỗi năm ròm em vui vui uống một lần, mỗi lần uống..1 can = 20l…được hông chị Năm? hihihihihihi…

  10. Võ Trung Tín
    24/05/2012 lúc 12:34

    Phay Van :Mỗi năm ròm em vui vui uống một lần, mỗi lần uống..1 can = 20l NƯỚC LỌC được hông chị Năm?:Được quá đi chứ, Tín.

    Công nhận chị Năm này..tinh ý..thật, Ròm em phục chị đó!
    Ròm em tính..”chơi chữ” sau dấu “20l…”, thế mà chị Năm nói trúng tim.. “đen lòm”..của ròm em luôn!

  11. Võ Trung Tín
    24/05/2012 lúc 12:36

    Phay Van :Em và Tuấn Anh rán kiếm Chị Hai đi. Không biết Chị Hai có sao không…

    Em và Tuấn Anh đang trọ học ở..Sè-Goòng..mà chị Năm!!!????

  12. Võ Trung Tín
    24/05/2012 lúc 22:04

    Wow! Con gái của chị Hai là Giảng Viên Đại Học Hoa Sen…hở chị Năm!
    Bái phục!
    Bài viết chị ấy viết, đọc thấy thấm quá chị Năm ơi…

  13. 07/06/2012 lúc 08:25

    Chân thành cảm ơn quý vị đã đăng tải bộ sưu tập tem quân sử VNCH của chúng tôi. Xin vui lòng điền tên tác giả là Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc.

    Nguồn: http://www.quansuvn.info/D_1-2_2-67_4-163_5-10_6-1_17-6_14-2_15-2/

    Được đăng nơi khác là

    http://www.diendannguoidanvietnam.com/index.php?option=com_content&view=article&id=14474:quan-s-vnch-qua-tem-th-bu-chanhngui-su-tm&catid=69:gii-thiu-sach&Itemid=13

    Chân thành cám ơn

    Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc

    • 07/06/2012 lúc 20:23

      Dạ, xin chân thành cảm ơn tác giả Trúc Lâm Nguyễn Việt Phúc Lộc đã rộng lượng cho phép. Kính chúc ông nhiều sức khoẻ.

  1. No trackbacks yet.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: