Lưu trữ
Bài Lục Bát Của Má Và Con
Hạ Huyên 72
.
Má ơi, cá chết, trắng trời!
Con đang ở tuổi lên mười, hiểu ra
Ai đang đầu độc dân ta?
Con theo chân má bước ra phố phường
Đi đòi áo, đi đòi cơm
Đi đòi tôm cá, xuống đường cùng nhau
Đi đòi lại đất, hoa màu
Đi đòi sông rộng, biển sâu, sóng hiền
Còn đâu hoa gấm một miền?
Sói lang độc ác triền miên lộng hành
Sử thơm, má dạy, đã rành
Bước theo chân má đi giành quyền dân
Bạo quyền đánh má nát thân
Không chừa con trẻ, một lần ra tay
Má ơi, cá chết phơi thây!
Người dân muốn sống! Đất này của ta!
Hạ Huyên 72
danlambaovn.blogspot.com
Nói với người Cộng Sản Việt Nam
Hạ Huyên 72 (Danlambao)
41 năm đủ rồi
Anh buông tay đi thôi!
Trả lại dân đất nước
Trả lại dân cuộc đời
Cuộc đời ta đã mất
Khi cờ đỏ tung bay
Đất nước ta đã gục
Dân ta đi ăn mày
Dấu Chân Cha Đạo
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
.
1
Làng Bồ Câu Trắng. My chỉ biết rằng đó là một ngôi làng do một vị linh mục từ Quảng Trị vào Bình Tuy lập nên để làm nơi trú ngụ cho các giáo dân của Người. Người mang một cô nhi viện và một trường học từ Quảng Trị vào. Do đó tất cả cư dân của Người đều là người Quảng Trị. Như em Phương vậy.
Ngày gặp em Phương lần đầu, My thấy yêu mến ngay đôi mắt đen láy của em. Em Phương chớp nhanh đôi mắt ấy, nói với My:
“Em vui quá, em đã gặp được chị.”
My chưa hết bồi hồi, lí nhí đáp:
“Chị cũng rất vui.”
Những câu đầu tiên họ nói với nhau là thế.
Vì Họ Sẽ Được Gọi Là Con Thiên Chúa
If you want peace, work for justice (Đức Giáo Hoàng Paul VI – trong Sứ điệp Ngày cầu nguyện cho Hòa bình Thế giới 1/1/1972)
*
Cảm tác của Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Mẹ ơi hôm nay con ra tòa
Mẹ ơi, vui lên Mẹ!
Hôm nay con ra tòa
Con sẽ không sợ hãi
Xin Mẹ đừng xót xa
Con sẽ cao giọng nói
những lời yêu quê hương
Con sẽ không run rẩy
trước bọn người vô lương
Con muốn van xin Mẹ
hãy mỉm cười vì con
Hãy tự hào vì đã
cống hiến cho nước non…
Mẹ ơi, vui lên Mẹ!
Ôi, mắt mẹ lệ nhòa!
Trước mặt con: song sắt
Sau lưng: tiếng vỡ òa
Mẹ ơi, vui lên Mẹ!
Hôm nay con ra tòa
Con ngoan cường vững bước
Ngày mai: không còn xa
Hai truyện ngắn của chị Cam Li
Tác giả: Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh
Cô Bé Viết Truyện Hoa Tím
Hắn lên xe đò đi về Nam Cali. Chẳng qua là mấy hôm trước hắn đi theo người cậu thăm bà con trên Bắc rồi về lại Nam. Một chuyến đi và về không có gì đặc biệt. Nhưng rồi… hắn gặp lại “cô bé ngày xưa” của hắn. Cô bé viết truyện hoa tím!
Nếu thuật lại một câu chuyện theo kiểu “nói thẳng nói thật” như vậy thì quá dễ dàng.
Ồ, quá dễ! Cuộc đời có nhiều thứ xảy ra thật dễ dàng mà hắn không ngờ.
Hồi còn bé tí xíu, mỗi khi hắn ao ước một điều gì, hắn thường nghĩ đến bà tiên hay ông bụt. Họ là những người có chút quyền phép cao siêu, dĩ nhiên là cao hơn ông bà hay cha mẹ một chút. Ông bà cha mẹ thì thường đáp ứng những nhu cầu của ta nhưng họ không có phép. Nhiều khi ta cũng thấy họ cầu nguyện, van vái. Và hắn cũng thế thôi. Cần ăn cần mặc thì nhờ cha mẹ. Nhưng khi có những nỗi ao ước hơi xa vời một chút hiện ra trong đầu thì hắn sẽ thu người lại và nghĩ đến một đấng thiêng liêng.
Nhưng bây giờ, khi hắn không cần cầu nguyện gì cả, điều mà hắn mơ tưởng ngày xưa đã hiện ra rồi kìa! đọc tiếp
Còm