Nơi Chân Thang
Ngày xưa có một con bé thích ngồi ở chân cầu thang. Học bài, làm bài, viết thư, viết truyện. Bé không thích ngồi ở bàn. Vì không hiểu sao ở nơi chân cầu thang có một sức gây cảm hứng kỳ lạ. Ngay cả mỗi năm, khi đến phút giao thừa, bé cũng ngồi nơi chân thang để “khai bút”. Khai bút xong, lắng tai nghe tiếng chuông chùa, tiếng chuông nhà thờ đổ, rồi đến tiếng còi tàu hụ xa xa. Ý tứ từ đó cũng tuôn lai láng.
Cái cầu thang, bằng gỗ, thỉnh thoảng kêu cót két, lâu ngày mục dần ở chân. Ba thay bậc cuối cùng bằng một nấc xi-măng. Ngoài đời, mỗi lần lên lớp, cũng giống như mỗi lần chân bé được nâng cao thêm, vững vàng.
Có một khoảng thời gian con bé không còn viết ở chân cầu thang. Đã ra trường, không cần phải học bài, làm bài. Truyện ngắn truyện dài cũng “không có chỗ để đăng”, bé ngừng viết. Ngừng viết gần ba mươi năm.
Sau này, nhà sửa, cái thang gỗ không còn ở vị trí cũ. Có một cái thang mới làm bằng gạch bê-tông, những bậc cấp phủ đá mài. Không còn lo mục. Cũng không sợ mối mọt.
Ba mất.
***
Lâu dần không nhớ đến nơi chân thang. Một hôm, dọn nhà mới, chưa có đủ bàn ghế, người viết ngồi ở cuối cái thang gỗ. Thang có lót thảm. Nhưng những tiếng lòng của thời thơ ấu lại trở về, cót két, nghe bằng tâm. Nghe cảm động. Ý tứ lại lai láng.
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
2012
Còm