Nhớ Người Thơ-Nhà Binh Đỗ Tư Long-Trần Miên Trường

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Anh dùng hai bút hiệu: Đỗ Tư Long, tên thật, và Trần Miên Trường. Sau này tôi tự hỏi, sao anh lại lấy bút hiệu Trần Miên Trường, để rồi ngủ giấc thiên thu?

Nơi đây, những chiều thứ Bảy, hầu như quá quen với những cây bút dành cho tuổi học trò và với những độc giả thường xuyên đến thăm. Đó là phòng họp của Tòa soạn Tuổi Hoa, nằm cùng một khu vực với Nhà sách Đức Mẹ. Gọi là phòng họp nhưng thật ra là một căn phòng nhỏ, thường ngày chỉ có hai, ba người ngồi làm việc, thậm chí nhiều hôm chỉ có một người. Vậy mà khi họp mặt lại vui lắm! Đó là nơi mọi người quen nhau đến, và đến làm quen với nhau. Mới đầu có một chút e dè, nhưng sau thì chan hòa như bạn thân.

Và như thế, Trần Miên Trường đã là bạn thân của Tuổi Hoa trước cả tôi. Hơn thế nữa, anh có một giọng cười hồn nhiên, sảng khoái, như thể cuộc đời vốn dễ dàng với mình. Ai có e ngại cách mấy, nghe giọng cười của anh sẽ thấy mình được hồn nhiên theo cùng.

Quê nhà của Trần Miên Trường ở tận ngoài Huế. Những lần về hậu cứ, anh đều ghé tòa soạn Tuổi Hoa ở đường Kỳ Đồng, Sài Gòn. Đặt chiếc mũ “bê-rê” đỏ lên bàn, và thế là người lính tạm trở về đời sống dân sự. Gặp ngày thường, anh ngồi làm thơ, gửi bài, và trò chuyện cùng “cô cò” Mỹ Thanh. Gặp thứ Bảy, ôi thôi họp mặt vui vẻ, chuyện trò râm ran.

Tôi từng nghĩ, Long làm thơ như người ta thở. Nghĩ sao viết vậy, nhưng… ra thơ.

Nhà thơ trẻ, viết rất đều và rất hăng, từ trước Tết Mậu Thân. Những bài thơ thường viết dành cho các bé, và cho tuổi học trò. Những vần thơ cũng dành cho đời lính, cho những ưu tư khắc khoải của những người tham dự vào cuộc chiến. Hầu như số bán nguyệt san nào cũng có bài của Đỗ Tư Long – Trần Miên Trường.

Ngày 6 tháng Năm, năm 1970, cánh dù đã rơi trên chiến trường Campuchia. Nhà thơ trẻ được mười chín tuổi. Giọng cười hồn nhiên đã tắt.

Chân dung của anh: chân dung của vạn người lính.

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Tháng 5, 2022

Thư Quán Bản Thảo số 99, Tháng Bảy, 2022

Giới thiệu thơ Đỗ Tư Long – Trần Miên Trường

Hẹn Xưa Trong Mặt Trời Buồn

Hơi thở học trò vô tội

Bọn mình sưởi ấm cho nhau

Mai tao đi vào quân đội

Bọn mình, thôi, giã từ nhau.

Những ngón tay gầy đen nhánh

Một lần gói trọn niềm thương

Mai tao chim trời vỗ cánh

Thơ ngây rồi cũng lên đường.

Son giá ngày xanh một thuở

Mái trường phong kín buồn vui

Xa rồi bút nghiên sách vở

Tao đi cảnh luống ngậm ngùi.

Từ đó bọn mình cách trở

Gió mưa lạnh tuổi trăng sao

Trong hoang liêu buồn nhắc nhở

Thư từ nhớ viết cho tao.

Mai tao đi vào quân đội

Hành trang nặng trĩu tủi hờn

Súng gươm mới mười lăm tuổi

Vào đời chưa thấy lớn khôn.

Hẹn xưa một lần chưa nhạt

“Long mày đi trước bình yên

Chờ bọn tao về họp mặt

Một ngày từ giã bút nghiên.”

Trong mặt trời buồn nhắc nhở

Hẹn xưa đã hiện hữu rồi

Bọn mình chừ chung hơi thở

Súng gươm ấm lại môi cười.

Ngày mai nắng mới reo ngoài nội

Thanh bình trăm hoa nở đua duyên

Bọn mình, thôi, giã từ quân đội

Trả súng gươm về với bút nghiên.

Trần Miên Trường 

(1969)

%d người thích bài này: