Chuyện Ở Một Ngã Tư
Một buổi sáng ở ngã tư Phan Thanh Giản – Hai Bà Trưng.
Đèn hiệu ở đường Phan Thanh Giản bật xanh để cho một đoàn xe chạy ra hướng xa lộ. Một đám tang. Cũng khoảng năm phút chờ đợi như vậy. Xe từ hai chiều của đường Hai Bà Trưng kẹt lại.
Và đoàn xe cũng qua hết. Khi đến chiếc xe cuối cùng của đám tang, đèn đường Phan Thanh Giản đổi vàng. Xe đường Hai Bà Trưng chuẩn bị chạy. Nhưng kìa! Có tiếng la lớn:
– Chạy nhanh lên! Nhanh lên!
Năm, sáu chiếc xe đạp nối đuôi đoàn xe đưa đám tang chạy vút tới. Những đôi chân đạp nhanh lia lịa, cố vượt qua trước khi đèn đỏ. Những tấm lưng cúi rạp trên xe. Áo trắng, quần xanh. Những gương mặt rạng rỡ như một cái gì đó thật vui bắt đầu cho một ngày sống mới.
Xe đường Hai Bà Trưng phải vội vã thắng lại. Thay vì những cái nhíu mày bực bội, những câu phàn nàn hay chửi rủa, hình như ai cũng nhìn nhau cười. Vì họ nhận ra đoàn “cua-rơ” kia là một đoàn học sinh. Không cần nhìn đèn, họ nhường bước cho đoàn xe đạp – đoàn xe đua độc đáo. Một “cua-rơ”, vì chạy sau chót, hoảng hốt, mất thăng bằng ngã té. Cậu vội vã đứng lên dựng xe và chạy tiếp, nhưng – lại hoảng hốt – làm rơi một chiếc dép giữa đường. Cậu định bỏ luôn, vì đứng lại thế nào cũng bị cảnh sát “thộp cổ” về tội vượt đèn đỏ.
Nhưng… ông cảnh sát cũng… cười, và đứng yên. Sau một chút ngập ngừng, cậu học sinh trở lại nhặt chiếc dép, và quẹo hướng Hai Bà Trưng vì lúc đó các bạn đã đi xa. Xe đường Hai Bà Trưng cũng đang ùn ùn chạy.
Lạ! Buổi sáng đó, ở ngã tư đó, hình như ai cũng vui vui.
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Trích trong mục “Từ mọi góc đời”, Tạp chí Tuổi Hoa số 233, ra ngày 1/4/1975
Còm