Thơ Còn Mãi Trong Tâm
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
.
(Chú thích: Những đoạn thơ trong bài xin được trích từ các tác phẩm của Nhà Thơ- Người Lính Trần Miên Trường.)
.
1
Bà nội hờn mát nói:
“Cái thằng ni, đi mô mà đi hoài!”
Long cười, nịnh bà nội:
“Con đi lính mà, nội! Làm lính thì đi hoài là phải rồi. Nội muốn mua chi, con mua cho?”
Bà nội lườm:
“Mua chi mà mua? Mi đi miết, vô mà lấy vợ trong Nam đi!”
“Dám lắm á! Con làm thiệt đó nội!”
Anh buồn cười, quả là mình đã “lây” nhiều tiếng miền Nam lắm rồi. Lần nào về nhà cũng vậy, cứ chạy theo mà phân trần với nội cũng đủ hết ngày. Còn nữa, phải phụ mẹ làm mọi chuyện, cái gì trong nhà, sau vườn, cần sửa là anh sửa. Nhà không có đàn ông.
Năm nay rất hên là mình được nghỉ phép vào dịp Tết. Mọi năm thì không, đến Tết là phải cấm trại. Cầm giấy phép trong tay, bay vù ra Huế liền, thăm bà nội, mẹ và các em. Chà, cái tụi nhỏ, ngoan thì cũng ngoan mà “lý sự” cũng nhiều. Mình làm anh cả mà đi hoài, các em phải tự “coi” nhau. Long thở dài, miễn sao tụi nó giữ được lòng nhân hậu là được. Nơi mảnh quê hương tội nghiệp này, bao nhiêu điều đã đổ vỡ, tan nát sau một trận chiến. Cũng sau trận chiến đó, anh vào lính. Tính đến nay đã được hơn hai năm, anh mang màu áo hoa dù.
Một đôi mắt tròn xoe đang nhìn anh. Đôi mắt như đang muốn hỏi anh một điều gì. Anh bế cô bé lên. Chà, em nhẹ tênh như một con búp bê. Thương quá!
xem tiếp
Còm