Trang chủ > Xã Hội > Linh Nghiệm

Linh Nghiệm

“Tìm cái này” là cái gì thì không ai biết,
nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước…

.

Báo Thanh Niên số ra ngày 24/10/2013 cho biết: Trong phiên thảo luận tại tổ về dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, Tổng Bí thư (TBT) đảng cs VN đã phát biểu: “Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.”

Animal Farm

Cũng tại cả xã hội VN đã quen sống trong sự giả dối triền miên, bất tận, từ trong nhà cho đến học đường, ra ngoài xã hội, đâu đâu cũng đầy rẫy sự giả dối bao trùm. Người ta tai đã quen nghe, mắt đã quen thấy những điều dối trá, cho đến khi nghe một lời nói có vẻ trái với quy định (dẫu là từ miệng ông lú) thì lại thấy lạ tai. Thật ra thì phát ngôn của ông TBT gây buồn cười hơn là đúng hay sai, vì hiển nhiên ai cũng thấy CNXH là sản phẩm của những bộ óc hoang tưởng.

Mời quý bạn đọc lại Linh Nghiệm của nhà văn Trần Huy Quang. Truyện ngắn này được đăng trên tuần báo Văn Nghệ số 27 ra ngày 04.7.1992 và bị thu hồi sau khi phát hành được 04 ngày, còn tác giả thì bị treo bút 3 năm.

*

Linh Nghiệm

Trần Huy Quang

Hinh là con trai thứ ba trong một gia đình nông dân, không nghèo nhưng cũng chẳng giàu có gì lắm. Cha anh ta có đỗ đạt, đã từng làm quan nhưng tính khí thất thường, lòng đầy ham hố nên quan trên không mặn mà gì nên đã bỏ quan, khi đi dạy học ở chốn kinh kỳ, khi ngồi bốc thuốc ở vùng sơn cước. Hinh thừa hưởng ở dòng họ và khí chất của vùng chôn rau cắt rốn cái nết cơ bản cần cho kẻ có hoài bão tham chính là tính đa mưu túc kế, lòng dạ thật không bao giờ lộ ra mặt, bạn bè cùng lứa không ai dám kết làm bằng hữu. Hinh sáng dạ, lại có chí, học đâu biết đó, hai mươi tuổi làm thơ chữ Hán, đọc Rút-xô, Mông-tét-ski-ơ…bằng nguyên bản, nhưng Hinh chán học, chỉ nhăm nhăm một dạ xuất ngoại. Đạo học không có đường tắt, mà lập thân bằng con đường học vấn thì mù mịt, xa vời quá. Bằng văn chương thì chỉ khi thế cùng lực tận, bất đắc dĩ mà thôi.

Hằng ngày Hinh sống như người nuốt phải quả chuỳ gai vào bụng, buốt nhói, nhăn nhó, bồn chồn, vừa ngồi đã đứng lên, mới ngủ đã vùng dậy, trán nhăn tối, mắt xa xăm. Như đang phải lòng một tiểu thư khuê các. Nhưng Hinh đâu phải là người dại dột, không bao giờ để phí chí khí, sức lực vào chuyện đàn bà. Vớ vẩn ! Chiếm mười trái tim đàn bà đâu có khó nhưng một trái tim nhân loại thì phải vượt trùng dương. Hinh ngước cái đầu mong đợi lên bầu trời, hoài vọng bóng dáng một con tàu, tìm kiếm một phép thần thông, mong đợi một dấu vết của cõi Thiên hoặc hơi hướng của miền Cực lạc để đưa về cho chúng sinh.

Tháng ngày như sợi chỉ căng mà lòng khao khát làm trai hải hồ, khắc khoải mong một phút được quỳ dưới chân bậc Chí Thánh và nói :”Ơn người. Người là nguồn ánh sáng dẫn dắt chúng con…Lũ chúng sinh con khao khát được gặp Người…”

Thế rồi, như sự linh nghiệm của lời nguyện cầu, một đêm giông tố bão bùng đất trời như trong cơn đau sinh nở, Hinh đã lên chín tầng Thánh địa để được gặp đấng Chí linh.

Bắt đầu là một ngọn nến, ánh lửa dịu ấm, toả một quầng sáng hình nón. Vầng sáng ấy toả hào quang, tia hào quang không thẳng mà có hình gấp khúc. Cuối cùng ở trung tâm vầng sáng ấy hiện ra khuôn mặt kiều diễm của một cô gái tóc vàng.

– Kính thưa…Hinh bàng hoàng thốt lên.

– Không phải ! – cô gái mỉm cười độ lượng – Tôi chỉ là sứ giả của đấng Lập đạo. Anh có lời thỉnh cầu gì gấp lắm không ? Người đang bận, việc hành đạo chỉ ở bước khởi đầu.

– Kính thưa, tôi là người của xứ Nhọc nhằn tăm tối…

– Thôi, anh không cần phải nói, chàng trai ạ, người xứ Nhọc nhằn có khát khao ánh sáng thì việc hành đạo mới càng được dễ dàng. Đây anh cầm lấy, theo Đạo thư này, anh sẽ tìm được chân lý.

Vị sứ giả trao cho Hinh Đạo thư quý giá ấy rồi nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi chỉ còn như một cái chấm chính giữa vầng hào quang rồi biến mất giữa bao la. Hai tay đỡ cuốn sách trước trán, Hinh vẫn quỳ và thành kính đặt lên đó một cái hôn, rồi anh run run dở ra đọc :

“Hãy đi về phía Nam theo con đường một bên là cây và một bên là nước, cuối con đường có quán bia hơi và thịt chó ; đừng nhìn vào chốn đam mê ấy và đi thật chậm. Dọc đường sẽ có người hỏi :”Có đi không ?” thì đừng đi. Đó cũng là người cần lao chứ không phải ma quỷ cám dỗ, nhưng phải đành từ chối. Đi tiếp, sẽ gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt đã là vườn hoa nhỏ. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm bước từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất để “tìm cái này”. Cứ thế…chỉ cần một lúc sau,anh sẽ có được thiên hạ.”

Hinh ấp cuốn Đạo thư vào ngực tức tưởi : “Trời ơi,bảo bối, bảo bối…”. Hinh sung sướng hét toáng lên. Tiếng anh vang rất to trong đêm và lúc ấy Hinh mới biết mình vừa qua một giấc mơ. Nhưng trời ơi, tại sao những điều anh nung nấu trong tâm can bấy lâu nay lại được giải đáp trong mơ. Anh sung sướng và cảm động đến mức nước mắt giàn giụa. “Ôi chúng sinh nhọc nhằn và tăm tối của ta, bảo bối này sẽ soi sáng đường chúng ta đi…”

Sáng hôm sau, Hinh thành kính chuẩn bị lên đường. Quần áo tươm tất ,mũ miện đàng hoàng. Trước nhà anh có một đại lộ chính Nam, có lẽ đúng là con đường này nên anh dấn bước ra đi. Một bên cây và một bên nước, hay một bên rừng một bên biển. Anh cứ đi, qua vài đoạn phố nữa thì anh thấy mình đi đúng con đường men theo cái hồ. Và giữa phố có hàng bia hơi thịt chó mà vài lần anh cũng đã bị cuốn vào đó. Ôi sự linh nghiệm không sai một dấu phẩy. Đường phố trong veo, lui cui mấy chiếc xe đạp chở kẹo bánh, than tổ ong đi bỏ mối cho các hàng nước vỉa hè, lọc cọc đôi chiếc xích-lô cà tàng đi tìm khách. Vài cô gái điếm vật vờ.

– Có đi không ?

Một cô gái điếm rủ rê. Hinh nhớ đến giấc mơ mà thấy lạnh xương sống ; trong mơ cũng ba chữ ấy. Đến cuối phố, Hinh thấy một ki-ốt sách báo thật ; chủ quán vừa mở cửa. Tại sao có sự kỳ diệu thế này, khi tỉnh anh nào có biết chỗ này có một quán sách ? Đi tiếp gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt là vườn hoa nhỏ. Hinh liền rẽ trái, đi một đoạn qua các cửa hàng bách hoá đã thấy vườn hoa Mùa Xuân.

Kẻ hành đạo không chần chừ đắn đo, đi tới giữa vườn hoa, lòng ngây ngất hơi men, một nửa muốn bay lên, một nửa trì xuống. Mắt Hinh hoa lên, đâu Thiên Thần, đâu Địa Thánh, không biết con đang đứng giữa Địa đàng hay mặt đất. Rồi anh chợt tỉnh lại…”Tìm cái này” là tìm cái gì , anh không hiểu nhưng không dám nghi ngờ lời vàng ngọc của đấng Tiên tri. Vườn hoa nằm cạnh đại lộ, lúc này đang vắng hoa, chỉ có mấy ông già tập thể dục muộn, dăm chàng thanh niên đá bóng và một tốp học sinh cấp ba đi học sắp qua. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất… Hinh vừa cúi lom khom chăm chú tìm kiếm vừa lẩm nhẩm đọc. Anh như bị thôi miên, không biết mình đang tìm cái gì, nhưng anh cứ trung thành với lời chỉ gíáo, người cúi lom khom, mắt dán xuống đất và bước từng bước một chậm rãi.

Những người đang qua đường lấy làm lạ. Bắt đầu là nhóm học sinh cấp ba, mấy đứa con trai vốn hiếu kỳ đi đến và tự hỏi, không biết ông kia tìm cái gì nhỉ ? Chúng không thể tự giải đáp được.

– Anh ơi, anh tìm cái gì đấy ?

Hinh mải mê không hề nhìn lên, chỉ buột miệng trả lời :

– Tìm cái này.

Đối với chúng, câu trả lời ấy, làm ngứa ngáy chân tay. Nhất định cha này mất nhẫn, dây chuyền hay hạt xoàn gì đó thôi, chúng mình mà vớ được thì hay lắm.

Thế là cả bọn, cặp sách dồn lại một đống, nhảy vào cuộc tìm kiếm. Khi cả một đám người bò ra sục sạo tìm kiếm thì sự lạ càng tăng lên hàng chục lần. Người đi qua vườn hoa không bao giờ hết, dân lang thang thất nghiệp, dân nhà quê bỏ ra thành phố kiếm cơm…đang đói rách hy vọng vớ được một chút may mắn, những người này đi đến và không thể không hỏi:

– Tìm cái gì đấy ?

Lần này thì tụi trẻ con đã mau miệng trả lời :

– Tìm cái này !

Câu này đối với người lớn làm ngứa ngáy đầu óc. Thế là họ bỏ cả gồng gánh, xe cộ, nhảy vào quảng trường.

Rồi tiếp đến… Bây giờ là dân xích-lô, ba gác, dân ăn xin, trẻ mồ côi bán báo, dăm cô điếm, đám bụi đời móc túi nghe tin cũng tìm đến.

– Tìm cái gì đấy ?

– Tìm cái này.

Mả mẹ chúng nó, giấu như mèo giấu cứt. Nhất định là hạt xoàn, ru-bi, có lẽ tối qua tụi đào đá đỏ qua đây đánh nhau đổ ra một bị đá đỏ không chừng. Mẹ chúng nó, ông mà biết trước, ông rào lại, ông đuổi tất. Ông kia được một viên rồi hả , bắt nộp phạt, chúng mày !

Cứ thế…

Và số người hy vọng có một chút no ấm bò lê trên vườn hoa để tìm vật báu, đến lúc này đã đông như đàn kiến.

Hinh chợt nhận ra tiếng ồn của đám đông và anh ngạc nhiên đứng nhìn họ. Hoá ra thiên hạ đang bu lại xung quanh mình. Một lúc sau anh sẽ có được thiên hạ. Hinh sung sướng đến rơm rớm nước mắt và mãn nguyện ra về.

Cái đám đông ấy cứ như dòng nước trong lòng sông, trôi đi chứ không cạn. Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. “Tìm cái này” là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm, để họ trở thành một dòng nước.

Trưa.

Rồi chiều.

Và… vẫn còn đám đông xúm xít giữa vườn hoa Mùa Xuân.

Trần Huy Quang

Chuyên mục:Xã Hội Thẻ:
  1. dinh thanh nguyen
    07/11/2013 lúc 03:24

    Đọc Linh Nghiệm, TN nhớ đến truyện “cổ tích” đầy ẩn dụ Con Thuyền Ma của nhà văn Doãn Quốc Sỹ trong tập Sợ Lửa (1956). Truyện đăng lần đầu trên báo Người Việt số 1, cùng với Gánh xiếc, và truyện dài Đoàn Người Hóa Khỉ từ Người Việt số 2.
    Con Thuyền Ma chưa thấy trên mạng, TN xin phép gõ phím đưa vào trang Phay Van nhé.

    Con thuyền ma
    Truyện ngắn của Doãn-Quốc-Sỹ

    Xưa có một đoàn người hẹn cùng gặp nhau ở miền biên giới nọ. Họ gồm chừng ba mươi tráng sĩ, thân nhau như anh em, đều là những tay phiêu lưu cự phách; chuyến này họ trù tính đi lâu để thăm nhiều miền xa lạ.

    Sau mấy tháng vượt đèo cao, rừng rậm, đoàn tráng sĩ tới một miền duyên hải vô cùng hoang vắng, dân cư không thấy bóng một ai, mặc dầu hai bên đường có vô số nhà cửa bỏ không.

    Ở đây vừa có bệnh dịch tàn sát dân vùng chăng? Những người sống sót phải tản cư đi các miền xa lánh nạn chăng?

    Thật ra thì dân chúng tản đi vì vì cho rằng trời đã bỏ quên không nhìn nhận miền này, để mặc cho yêu khí xuất hiện. Yêu khí xuất hiện thành một hòn đảo, đứng trên bãi cát thì nhìn thấy rõ, nhưng hễ bước xuống thuyền định chèo tới đảo thì lại không thấy gì cả.

    Khi đó các tráng sĩ cho ngựa leo lên một khoảng cao rộng để phóng tầm mắt nhìn ra xa. Lúc đó mặt trời vừa lặn.

    Hoàng hôn.

    Trong ánh vàng bâng khuâng của buổi chiều tà, đoàn người phiêu lưu bỗng cảm thấy một niềm hoang loạn nung chảy trong không khí. Cả vũ trụ cơ hồ sắp vĩnh viễn tàn theo buổi chiều. Có điều phải công nhận, ánh hoàng hôn hôm đó tuyệt đẹp. Rừng, núi, biển như cao rộng thêm. Cả đoàn tráng sĩ có cảm tưởng kỳ dị như đương cưỡi ngựa đi giữa thinh không.

    Gió ngoài khơi thổi táp vào núi, không ra nhẹ, không ra mạnh.

    Thăm thẳm dưới chân họ là một vùng biển bao la.

    Mặc dầu họ là những tay phiêu lưu kỳ cựu, mặc dầu họ đã làm quen với biết bao gian nguy mà sao họ đều thấy rờn rợn, và làn gió như thổi vào hồn họ những xao xuyến, những kinh hoàng. Họ đắm đuối nhìn cả miền duyên hải với núi non lởm chởm, với những thành đá cao vòi vọi dựng đứng thành một bức tường vô tận chạy thẳng tắp tới chân trời. Tiếng song rầm rộ xô vào chân núi và tiếng một loài chim lạ vang lên rõ rệt. Không khí đượm vẻ ma quái hoang vu. Ánh hoàng hôn trước khi tắt chợt bùng lên muôn phần huy hoàng. Đoàn người cùng reo vui, vì họ vừa chợt nhận thấy môt hòn đảo xuất hiện nơi xa.

    Hòn đảo xuất hiện với một khoảng lớn màu vàng đậm. Chính giữa có một vệt sáng lấp lánh.Xung quanh vệt sáng là đường viền xanh thẫm với những điểm trắng nhỏ lay động luôn luôn.

    Một tráng sĩ, có biệt tài nhìn xa, bèn dung nhãn lực để quan sát. Lát sau tráng sĩ đó nói:

    -Màu vàng trên đảo là màu lúa chín. Điểm sáng lấp lánh là hồ nước ngọt, xung quanh là cây xanh. Bên bờ hồ có một bầy tiên nữ đang nhẩy múa. Những điểm trắng lay động lúc tung lên cao làm vòm cây xanh lốm đốm trắng, lúc lả tả rụng xuống như hoa mai gặp gió, đó là những con hạc cứ mỗi điệp khúc lại sà xuống múa cùng bầy tiên nữ.

    Ánh hoàng hôn vừa tắt, đảo xa mờ đi như một ảo ảnh sau làn khói lam dâng lên từ mặt biển.

    Trời tối hẳn, phía trước có ánh sáng. Ánh sáng reo vui. Ánh sáng chào đón.

    Đoàn tráng sĩ cho rằng nơi đó có người ở, bèn lần theo con đường dốc thoai thoải, xuống bờ biển, tiến lại gần. Thì ra đấy là một chiếc thuyền khá lớn, đủ chứa cả bọn. Thấy trên thuyền thấp thoáng có bóng người, họ bèn leo lên. Đó là viên thuyền trưởng, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt lầm lì, rõ ra là một đại du khách đã dạn dày với sương gió.

    Viên thuyền trưởng nói có thể chở mọi người đi xem đảo Cực Lạc gần đó.

    Cả bọn hỏi: Đảo Cực Lạc như thế nào?

    Viên thuyền trưởng đáp: Đảo này bốn mùa hoa cỏ tốt tươi, cây cối sầm uất, có đủ các thứ lúa đã chín vàng, gặt đi rồi tự nó lại mọc.

    Ai nấy vui vẻ buộc ngựa lại trên bờ, bên một hốc núi, rồi lên thuyền.

    Họ định đến thăm đảo rồi sẽ quay về xứ sở đón những người thân cùng đến hưởng hoa thơm quả lạ và gặt lúa vàng ở đấy.

    Viên thuyền trưởng tức khắc đẩy thuyền ra khỏi bờ. Vì trên thuyền không có thủy thủ, nên viên thuyền trưởng nhờ mọi người cùng chèo giúp. Ai nấy vui vẻ vào việc mà không biết đã lên nhầm một con thuyền ma.

    Rồi với vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên thuyền trưởng nói là sẽ đưa mọi người đến đảo Cực Lạc.

    Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền di chuyển đều do sức chèo của đoàn người ưa phiêu lưu.

    Cứ như thế lâu lắm.

    Chợt môt người trong bọn hỏi viên thuyền trưởng: Tại sao trên trời không có lấy môt vì sao?

    Viên thuyền trưởng đáp: Đường đi tới đảo Cực Lạc không có sao.

    Sự thực đêm hôm đó sao đẹp lắm. Giải Ngân Hà vắt ngang trời rộng và hiền như tình mẹ. Muôn vàn vì sao nhỏ như những mảnh lân tinh vụn chìm dưới đáy hồ trong vắt. Đây đó một vài ngôi cực sáng như quy tụ cả niềm hoan lạc của khoảng trời. Phương tây, ngôi sao hôm lấp lánh một niềm tin bất diệt. Phương bắc chuôi sao Tinh Đẩu hướng chếch lên như chiếc xe chở các thiên thần đương lên một cái dốc thoai thoải.

    Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi trên con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên không ai nhìn thấy gì.

    Mọi người lặng lẽ chèo…

    Tiếng chèo khua nước vang ra một khoảng rộng trên mặt biển.

    Cứ như vậy khá lâu.

    Một lúc sau, chợt trong bọn lại có người khác lên tiếng hỏi: Trên trời không có sao thì làm thế nào nhận được phương hướng?

    Viên Thuyền Trưởng đáp: Chính hắn là phương hướng rồi, đừng ai nghi ngại gì cả.

    Mọi người lại lặng lẽ chèo…

    Những đợt sóng liên tiếp từ xa ùa tới vỗ vào mạn thuyền như muốn gửi lên khoang thuyền một phần bí mật rộng lớn của biển cả.

    Chợt một người khác nữa trong bọn hỏi? Trời không có trăng sao soi sáng thuyền đâm vào núi đá thì sao?

    Viên Thuyền Trưởng đáp: Với vùng ánh sáng do chính thuyền tỏa ra đủ để soi sáng cho thuyền khỏi đâm vào núi đá.

    Sự thực khi đó trăng hạ tuần lên cao đã từ lâu. Ánh sáng hiền dịu tỏa nhớ nhung, thơ mộng lên khắp mặt biển mênh mông. Trăng nước u hoài như dìu nhau đi vào vô tận.

    Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi tr6n con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên chẳng ai nhìn thấy gì.

    Mọi người lặng lẽ chèo…

    Tiếng mái chèo khua song nghe sao hoang mang. Đôi khi như nghẹn ngào. Đôi khi như thổn thức.

    Cứ như vậy lâu lắm…lâu lắm…

    Chợt một người khách hỏi: Quái, đáng lẽ phải qua đêm rồi mới phải, sao trời vẫn tối mò thế này?

    Viên Thuyền Trưởng đáp: Trước khi tới đảo Cực Lạc không ai thấy mặt trời. Đường đi như vậy.

    Sự thực lúc ấy mặt trời đã ló ở dẫy núi xa xa, mặt biển mênh mông phản chiếu màu hồng rực. Chỉ một loáng sau, mặt trời lên cao, vũ trụ chan hòa nắng vàng, song nước chuyển từ màu xanh thẫm sang màu cẩm thạch tuyệt đẹp.

    Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi trên con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên không ai nhìn thấy gì.

    Mọi người lặng lẽ chèo. Họ là những người ưa phiêu lưu. Kiên nhẫn là đức tính cố hữu của họ. Bóng đêm mênh mông chụp lấy họ càng như khuyến khích thái độ lặng lẽ và chí kiên nhẫn đó. Có lẽ họ đã chèo như vậy trong nhiều ngày qua rồi. Đôi khi cũng có người cất tiếng hỏi xem đã sắp tới đảo Cực Lạc chưa, thì viên Thuyền Trưởng thường vì mải lái thuyền mà không đáp. Thành thử câu hỏi đó vang lên như một câu tự hỏi trong đáy linh hồn từng người một. Về sau họ đều ngầm cảm thấy rằng thái độ đó khôn ngoan hơn cả để bảo tồn sinh mạng là không nên hỏi gì nữa. Viên Thuyền Trưởng càng trở nên lầm lì, như đương dùng hết sức mạnh, sức mạnh của suy tưởng để sai khiến đoàn người suy tưởng theo một hướng mà hắn quyết định.

    Chợt thuyền tròng trành.

    Cả khối đen xung quanh chuyển động dữ dội.

    Bão biển!

    Thuyền xô lên cao, nhào xuống thấp, ngả nghiêng kinh hồn. Rồi biển sủi lên sung sục như một lớp dầu sôi. Tiếng gầm thét trở nên dữ dội như muốn xé màng tai. Mọi người mở to mắt khủng khiếp.

    Thuyền nhào lộn giữa cơn thịnh nộ của biển cả, vấp phải những tảng đá ngầm; nhiều chỗ dập nát. Trong khi chống đỡ với cuồng phong đã có mấy người tử nạn. Viên Thuyền Trưởng bảo mọi người khiêng những xác đó đặt vào những chỗ thủng. Hắn niệm chú. Tự nhiên xác chết rữa ra thành một thứ keo dính vào thuyền và lấp kín những chỗ hư đó.

    Phong ba dịu dần rồi hết.

    Dưới vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên Thuyền Trưởng nói: “Nhất định thuyền sẽ tới đảo Cực Lạc!”

    Mọi người lặng lẽ chèo…

    Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của đoàn người ưa phiêu lưu khi đó đã vắng mất vài bóng người. Họ vừa
    chèo vừa đưa mắt nhìn về phía thuyền hư, nơi có xác bạn họ rữa ra để hàn thuyền.

    Chợt sóng gió lại nổi. Mặt biển như phân chia ra thành muôn ngàn luồng nước mãnh liệt, đổ dồn về phía thuyền, biến chỗ đó thành vực thẳm hợp với vòm trời thành một khối tròn rung rợn.

    Tiếng biển réo lên như muôn vàn thác đổ. Sóng biển cồn lên. Lắm khi thuyền như nhào lộn giữa một hầm dài bằng sóng. Lắm khi thuyền vút nhô lên chênh vênh trên đỉnh một ngọn sóng. Lúc đó mọi người cùng thấy biển ngầu bọt. Màu bọt thấp thoáng trắng giữa những khoảng đen lớn bong loáng như bôi mỡ. Có lúc biển dựng đứng trên đầu như một bức thành vạn cổ.

    Sự quái đản cùng cực đó đã khiến đoàn người cùng trở thành vô cùng bình tĩnh.

    Thuyền tránh sao khỏi đá ngầm. Thêm mấy người tử nạn.

    Xác nạn nhân lại được khiêng đắp vào chỗ thủng mới để viên Thuyền Trưởng niệm chú cho tan rữa ra và gắn vào thuyền.

    Sóng gió ngớt dần…

    Dưới vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên Thuyền Trưởng nói mấy lời khích lệ: thuyền nhất định sẽ đến đảo Cực Lạc.

    Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của đoàn người phiêu lưu còn lại.

    Chợt khối đen mênh mông lại chuyển động. Trời ơi, họ không ngờ cuộc phiêu lưu này gặp nhiều gian lao đến thế. Cả đoàn người hãi hung. Trong bong tối mênh mông, đại dương như biến thành con quái vật có đời sống thực sự. Và là một con quái vật luôn luôn giận dữ!

    Trong khi chống giữ với trận cuồng phong mới, đoàn người phiêu lưu có nghĩ đến những con ngựa mà toàn thể bọn họ buộc trên bờ, bên dốc núi. Có lẽ những con ngựa đó đã dứt được dây cương mà quen ltrở về quê hương rồi chăng? Họ mong như thế lắm, họ mong cho đoàn người với linh tính phú bẩm sẽ tìm được lối về quê cũ.

    Trước đây họ nghĩ có thể đến đến đảo Cực Lạc ngay để rồi còn quay trở về đón những người thân đến sau. Giờ đây họ chỉ dám mong chính ho thoát mọi hiểm nghèo mà tới được đảo.

    Thuyền tung lên…Rồi nhào xuống…Rồi những lỗ thủng…Rồi những người tử nạn…Rồi viên Thuyền Trưởng niệm chú…Cơn bão biển này vừa qua, cơn bão khác vội tới. Chính lúc bão ngớt lại là lúc họ có thì giờ để ôn hết mọi hãi hung. Nghe lớp song mơn trớn mạn thuyền họ cảm như đấy là sự tuần hoàn, sự hô hấp của con quái vật. Sau mỗi cơn điên con quái vật lại nằm thở lấy sức để sửa soạn một cơn khác kinh hoàng hơn.

    Mà quả vậy, càng những cơn phong ba về sau song gió càng dữ dội. Có lần ngọn gió cuồng loạn như muốn thổi tung mọi người lên cao. Nhưng, con thuyền như có một sức hút kỳ dị, mọi người chỉ bám vào mạn thuyền mà không ai bị hắt ra ngoài bao giờ. Ngay cả những kẻ vừa tử nạn, chân tay buông rời khỏi mọi bấu víu mà cũng vẫn còn lại trong thuyền để dùng vào việc gắn những chỗ dập nát sau này.

    Thuyền đã thủng khắp nơi và có nghĩa là khắp nơi đều có gắn xác người.

    Tuy phải luôn luôn chống lại với phong ba, trí nhớ đoàn người phiêu lưu vẫn rất sang suốt. Họ nhớ chỗ nào đã gắn xác bạn nào. Có thể nói con thuyền giờ đây họ chèo là con thuyền làm bằng những xác bạn đồng hành xấu số của họ. Đã có người trong bọn họ tự đặt thầm một nghi vấn: Hay chính con thuyền đó đã làm bằng xác biết bao nhiêu người xấu số trước họ?

    Điều đó càng khiến họ cảm thấy một mối tình xót xa đối với chính con thuyền đã đưa họ vào bước phiêu lưu gian khổ này.

    Họ không còn mong chóng tới đảo Cực Lạc nữa. Họ chỉ mong con thuyền đi ngang qua bất cứ hòn đảo nào. Khi đó chắc chắn họ sẽ trút cả nỗi căm hờn câm lặng bấy lâu xuống hai bàn tay sắt rồi xông lại bóp nghẹt cổ tên Thuyền Trưởng, xé xác nó thành từng mảnh, trước khi cùng nhảy xuống biển bơi vào.

    Ngày đó có tới chăng?

    Họ tin rằng sẽ có!

    Họ muốn rằng phải có!

    Nhưng trong khi chờ đợi, song gió hầu như trở thành lien mien. Thuyền vẫn va vào đá ngầm mà không đắm, bởi mỗi khi thuyền dập nát, trên thuyền đã có người tử nạn để vá vào chỗ thủng đó.

    Tiếng gió gầm như u uất. Khí âm, khí dương cách biệt nghẹn ngào. Trong không trung, quỷ thần như căm hờn oán trách. Trời biển ngạt đẫm hơi độc.

    Tới một ngày kia, trên thuyền chỉ còn lại mấy người sống sót.

    Số người càng ít, mối hận thù càng lớn càng nặng. Họ mệt mỏi lắm rồi. Họ muốn quẳng mái chèo, xông tới quyết sống mái với tên Thuyền Trưởng rồi có bỏ xác lại cũng cam. Nhưng chính những người ưa phiêu lưu đó lại sợ xác mình phiêu lưu trên biển. Bởi vậy họ bảo nhau cố chèo riết. Họ bảo nhau trìu mến lấy con thuyền, phương tiện độc nhất có thể đưa họ ngang qua bất cứ hòn đảo nào. Họ chỉ từng chỗ thuyền thủng và nhắc rành rọt từng tên người bạn xấu số. Nhắc như vậy họ thấy lòng nhẹ nhõm, bởi mỗi người trong họ đều nghĩ:

    “Mai đây không may đến lượt ta , chắc các bè bạn còn lại cũng sẽ nhắc luôn đến ta”

    Họ đưa mắt nhìn ra bốn phía, soi mói tìm, hy vọng họa thấy một hình nổi mờ nhạt trong khoảng mênh mông, báo hiệu sự hiện hữu của hòn đảo ngang qua. Rồi họ đưa mắt nhìn nhau để thầm trao ý nghĩ: phút hạnh ngộ đó mà tới thì dù trên thuyền chỉ còn một người-một người mang nặng oan cừu cho cả đoàn người-người đó hãy trút cả khối nặng oan cừu xuống đôi bắp tay thép mà vung đôi mái chèo lên phang nát mặt hình hài tên Thuyền Trưởng điêu ngoa trước khi nhảy xuống biển bơi vào hòn đảo cứu tinh. Còn linh hồn nó, trốn thoát sao khỏi oan hồn bao người tử nạn! Oan cừu phải gặp oan cừu mà tiêu tan để giải tỏa cho đại dương được nhìn thấy vòm trời.

    Nhưng…

    Trong khi chờ đợi, trời vẫn không một vì sao. Biển càng mênh mông, ánh nước càng đen ngòm sau mỗi cơn bão. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của một số nhỏ những người ưa phiêu lưu còn sống sót.

    • 07/11/2013 lúc 08:41

      Cám ơn anh Đinh Thanh Nguyện. Em xin phép đăng truyện ngắn này lên thành bài mới.

      Về ngài TBT và phát ngôn của ông, cũng như thói “lên đồng tập thể” của xã hội VN, BBT Dân Luận có viết vui thế này:

      Theo chúng tôi tìm hiểu thì lý do khiến Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trăn trở “Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa?” chính là nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng.

      Số là tháng trước, Tổng bí thư đã nhờ chị liên lạc và nói chuyện với đồng chí Các Mác. Khi được hỏi Việt Nam khi nào mới xây dựng thành công Chủ nghĩa xã hội, Các Mác – qua miệng chị Phan Thị Bích Hằng – cho biết khoảng cách tới CNXH của Việt Nam là 20 cây số. Khi Tổng bí thư thân yêu của chúng ta đang mừng rỡ “sao mà gần thế?”, thì Các Mác – Phan Thị Bích Hằng lại phán tiếp: “Với tốc độ mỗi kế hoạch năm năm chỉ tiến được một bước như chúng mày thì không biết hết thế kỷ này có đi hết quãng đường đó không?”.

      Kết quả là nhà ngoại cảm nổi tiếng của chúng ta bị ném đá trên VTV, còn Tổng bí thư thì trở nên sầu muộn, rất có hại cho sức khỏe.

  2. 08/11/2013 lúc 12:17

    Hinh là tên viết tắt của “XXX ” ! Với ý nghĩa từ tay không mà lừa được cả đám dân chúng cuồn cuộn theo mình,….!

  1. 05/11/2013 lúc 15:58
  2. 05/11/2013 lúc 21:26

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: