Thiệp Chúc Tết Quý Tỵ 2013
.
Bạn thân mến,
Nguyệt Mai và Phay Van nhận được thiệp chúc Tết năm Quý Tỵ do anh Đinh Trường Giang thực hiện, xin giới thiệu với bạn. Chân thành cám ơn anh Đinh Trường Giang.
Đẹp và lạ quá phải không bạn?
Tấm thiệp đầu tiên, hình cuối gợi nhớ đến chuyện Hoàng Tử Bé và con rắn ở chương 26 mà chúng tôi xin mời bạn cùng đọc để chia sẻ, bạn nhé.
Chúng tôi cũng xin được gởi tới bạn và gia đình lời chúc tốt đẹp nhất trong năm Quý Tỵ này.
.
Hoàng tử bé
(Le Petit Prince)
Antoine de Saint-Exupéry
Bùi Giáng dịch
.
Chương XXVI
Bên cạnh cái giếng có một bờ tường đổ nát. Khi tôi từ phi cơ quay trở lại tối hôm sau, tôi thấy thoáng hoàng tử bé ngồi ở bên kia, buông thõng hai ống chân xuống. Và tôi nghe chú nói:
“Chú quên rồi sao?”, chàng nói. “Không đúng hẳn là chỗ này!”
Một giọng khác đáp lại:
“Sao không! Sao không! chính là đúng cả ngày đó, tuy rằng cái chỗ không phải là đây…”
Tôi tiến tới phía bờ tường. Tôi không nhìn thấy cũng không nghe ra kẻ lạ đó là kẻ nào. Tuy nhiên hoàng tử bé lại đáp trở lại:
“… Hẳn nhiên. Chú sẽ thấy cái dấu chân tôi khởi từ chỗ nào trên mặt cát. Chú chỉ cần chờ tôi tại đó. Tôi sẽ tới đó đêm nay.”
Tôi còn cách bức tường hai mươi thước, và vẫn chẳng nhìn thấy gì hết.
Hoàng tử bé nói thêm, sau một hồi im lặng:
“Chú có nọc độc tốt đó chớ? Chú chắc chắn là không làm tôi đau đớn quá lâu?”
Tôi dừng lại, lòng se thắt, nhưng vẫn không hiểu được.
“Bây giờ chú hãy đi đi, chàng nói… tôi muốn tuột xuống trở lại!”
Bây giờ tôi mới đưa mắt ngó xuống phía dưới hoàng tử bé, và tôi nhảy đánh thót một cái! Tại đó, một con rắn đang vươn mình lên hướng đầu về phía hoàng tử bé. Một con rắn trong cái loại rắn màu vàng rất độc, nó mổ một cái là kết liễu tính mạng người ta sau mười giây đồng hồ tíc tắc. Tôi vừa moi trong túi tìm cái khẩu súng sáu rút ra, vừa chạy nhanh tới, nhưng nghe tiếng chân động, con rắn đã nhẹ nhàng lướt vào trong cát, như một tia nước chìm tan, len lỏi mất tăm vào giữa những gạch đá văng vẳng một tiếng động ti ti như âm thanh kim khí…
Tôi tới bờ tường vừa đúng lúc để đón nhận trong cánh tay mình thân chú hoàng tử bé bỏng, xanh xao trắng bạc như màu tuyết.
“Hừ hừ! Cái chuyện làm như rứa đó là cái chuyện chi! Chú ăn nói cái chi, mà bữa nay lại đi ăn nói với rắn!”
Tôi đã lột cái khăn choàng vàng óng mà chú liên miên quấn trên vai. Tôi đã đắp nước vào hai màng tai chú và bắt chú uống. Và bây giờ tôi không còn dám hỏi chú gì nữa cả. Chú nhìn tôi nghiêm trọng và đưa tay choàng qua cổ tôi. Tôi cảm thấy trái tim chú đập hổn hển như trái tim một con chim hấp hối khi bị viên đạn vào. Chú bảo tôi:
“Tôi rất hài lòng cho bác đã tìm ra được cái vật thiếu mất đi mấy ngày rày ở trong cái máy của bác. Bác sắp có thể về lại quê nhà bác…”
“Làm sao mà chú biết!”
“Thì chính tôi đến tìm chú để báo tin rằng, bất ngờ hết sức, tôi đã thành công trong cái việc làm hì hục, may mắn một cách bất ngờ không tưởng tượng được.”
Chú không trả lời tôi, chỉ nói thêm!
“Tôi cũng vậy, hôm nay, tôi trở về quê nhà…”
Rồi ủ rũ:
“Thật xa hơn nhiều lắm… Thật khó khăn hơn nhiều lắm…”
Tôi cảm thấy rõ là có cái gì kỳ lạ đã xảy ra. Tôi ôm siết chú trong tay, mà vẫn tưởng như chú đang trôi tuột xuống một cái hố, và tôi chẳng có thể làm được gì hết để nắm giữ chú ở lại bên mình.
Chú có cái nhìn trang trọng, chìm hút xa xôi:
“Tôi có con cừu bác cho. Tôi có cái thùng cho con cừu. Và tôi có cái rọ bịt mõm…”
Và chú mỉm cười ủ rũ.
Tôi chờ rất lâu. Tôi cảm thấy thân chú dần dà ấm lên một chút:
“Chú bé ạ, chú đã có sợ hãi…”
Chú từng đã có sợ hãi, hẳn nhiên. Nhưng chú cười dịu dàng:
“Tôi sẽ còn sợ hãi nhiều hơn nữa, đêm nay…”
Lần nữa tôi cảm thấy tê cóng cả người vì linh cảm một cái gì bất khả vãn hồi đang xảy đến. Và tôi hiểu rằng mình không thể chịu đựng nổi cái ý tưởng sẽ chẳng bao giờ còn nghe nữa tiếng cười kia. Đối với tôi, tiếng cười đó cũng như nguồn giếng trong sa mạc.
“Chú bé ngu ngơ lẩn thẩn ôi, tôi muốn còn được nghe chú cười nữa…”
Nhưng chú bảo tôi:
“Đêm nay, là giáp một năm. Ngôi sao của tôi sẽ sáng ở ngay bên trên cái chỗ mà năm ngoái tôi đã rớt xuống…”
“Chú bé ngẩn ngơ ôi, có phải đó là một cơn ác mộng hay không, cái câu chuyện rắn, và hẹn giờ, và ngôi sao…”
Nhưng chú không đáp câu hỏi của tôi. Chú bảo:
“Cái cốt yếu, làm sao mà nhìn thấy với hai con mắt…”
“Hẳn là như thế…”
“Đó cũng như là chuyện đóa hoa. Nếu bác yêu một đóa hoa nằm ở trong một ngôi sao, thì ban đêm nhìn lên trời, thật là êm ái. Hết thảy các ngôi sao đều nở hoa.”
“Hẳn là như thế…”
“Đó cũng như là chuyện nước. Nước bác cho tôi uống nghe róc rách giống như một thứ âm nhạc, do cái tiếng bánh xe ròng rọc và cái sợi dây… bác nhớ đó… trước thật tốt lành.”
“Hẳn là như thế…”
“Ban đêm bác sẽ nhìn những ngôi sao. Ở quê nhà tôi, thì nhỏ lắm, tôi không chỉ dẫn cho bác ngó thấy được ngôi sao của tôi nằm tại chỗ nào. Như vậy kể cũng hay. Ngôi sao của tôi sẽ là một trong những ngôi sao đối với bác. Thì như thế, hết thảy những ngôi sao, bác sẽ thích nhìn… Hết thảy đều là bạn của bác. Và đây này tôi giao bác một tặng vật.”
Chú lại cười.
“A! Chú bé ôi, chú bé ngẩn ngơ ôi, tôi muốn nghe tiếng cười ấy!”
“Chính đó sẽ là tặng vật của tôi… đó sẽ là cũng như với nước…”
“Chú có ý nói sao?”
“Người thiên hạ có những ngôi sao không như nhau vậy. Đối với kẻ này du lịch thì ngôi sao là kẻ dẫn đường. Đối với kẻ kia, ngôi sao chẳng gì khác hơn là những đốm sáng li ti. Đối với những kẻ nọ bác học, ngôi sao là những vấn đề. Đối với người ắp phe, ngôi sao là những nén vàng. Nhưng hết thảy những loại sao đó đều câm. Bác, thì bác sẽ có những ngôi sao như của riêng của bác, không ai có được như thế…”
“Chú bé có ý nói chi?”
“Ngày sau, những lúc nào bác ngó bầu trời đêm đêm, vì bởi rằng tôi sẽ trú tại một ngôi sao trong đám sao xúm xít đó, vì bởi tôi sẽ cười ở trong một ngôi sao nào trong số đó, thì đối với bác cũng như là mọi ngôi sao cùng người lên tất cả. Bác ạ, bác sẽ có những ngôi sao thảy thảy biết cười!”
Và chú cười nữa.
“Và khi nào mai sau bác được an ủi (người ta sẽ được an ủi luôn luôn) bác sẽ hài lòng vì đã quen biết tôi. Bác sẽ luôn luôn là người bạn của tôi. Bác sẽ muốn cười với tôi. Và bác sẽ mở cánh cửa sổ ra đôi lúc, vậy đó, cho vui hứng hoan hỷ… đó thôi. Và những bạn hữu của bác sẽ ngạc nhiên nhìn thấy bác ngó trời mà cười. Thì bác sẽ bảo họ: “Ừ, những ngôi sao, những ngôi sao là cái gì như thế! Mà bởi đâu cái đó lúc nào cũng khiến cho tôi cười!”. Và họ sẽ tưởng là bác điên. Thế thì té ra tôi sẽ chơi khăm bác một vố tệ hại thật…”
Và chú cười nữa.
“Thì cũng như là tôi đã cho bác một mớ những lục lạc, những chuông con viết cười, thay vì những ngôi sao…”
Và chú cười nữa. Rồi trở lại nghiêm trang:
“Đêm nay… bác biết đó… đừng có tới nhé.”
“Tôi sẽ không rời chú.”
“Tôi sẽ có vẻ như đau đớn… tôi sẽ có vẻ như là chết đi, có vẻ sơ sơ thôi. Vậy đó. Bác đừng tới coi làm chi, có đáng chi đâu…”
“Tôi sẽ không rời chú”
Nhưng chú bé lo âu.
“Tôi nói vậy… ấy là bởi con rắn. Chẳng nên để nó mổ vào bác… Rắn, chúng nó độc ác lắm. Có thể cắn mổ người ta để mà chơi…”
“Tôi sẽ không rời chú.”
Nhưng có cái gì làm chú bé an tâm:
“Ấy nhưng thật rằng chúng không còn nọc độc nữa cho lần mổ thứ hai…”
Đêm hôm đó tôi không nhìn thấy chú khởi sự lên đường. Chú đã thoát đi ra không tiếng động. Lúc tôi chạy theo kịp, thì chú bước đi một cách quyết định, bước đi nhanh. Chú chỉ nói:
“A! bác lại tới rồi…”
Và chú nắm lấy tay tôi. Nhưng chú còn bứt rứt:
“Bác sai rồi đó. Bác sẽ khổ lòng. Tôi sẽ có vẻ như chết đi, và thật ra là không phải…”
Tôi, tôi im lặng.
“Nhưng sẽ cũng chỉ như một cái vỏ khô bỏ rớt lại. Đâu có chi buồn, những cái vỏ khô…”
Tôi, tôi im lặng.
Chú có ý chán nản một ít. Nhưng chú gắng nói thêm:
“Sẽ ngộ nghĩnh lắm mà. Tôi nữa, tôi cũng sẽ nhìn những ngôi sao. Mọi ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái bánh xe ròng rọc hoen rỉ. Mọi ngôi sao sẽ rót nước cho tôi uống…”
Tôi, tôi im lặng.
“Sẽ thích thú lắm mà! Bác sẽ có năm trăm triệu cái chuông con, tôi sẽ có năm trăm triệu cái giếng…”
Và chú, chú cũng im lặng, vì chú khóc…
“Đó rồi. Để cháu bước một mình.”
Và chú ngồi xuống vì chú sợ.
Chú nói nữa:
“Bác biết đó… đóa hoa của tôi… tôi chịu trách nhiệm. Nó yếu ớt quá! Và ngây thơ quá. Nó có bốn cái gai nhọn chẳng ăn nhầm đâu vào đâu cả, thì làm sao mà tự bảo vệ được thân mình…”
Tôi, tôi ngồi xuống vì tôi không có thể đứng được nữa. Chú bảo:
“Đó… Thế là xong…”
Chú ngập ngừng một chút, rồi đứng dậy. Chú bước một bước. Tôi, tôi không thể nhúc nhích nữa.
Chỉ có thấy một thoáng chớp vàng lóe bên mắt cá chú. Chú đứng yên một lúc. Chú không kêu. Chú té xuống dịu dàng như một cái cây. Cũng không nghe một tiếng động nào vì cát rộng.
(nguồn: http://www.chuahaiduc.org/Tho%20Van/Hoang%20Tu%20Be/hoang_tu_be_4.htm)
Cám ơn cô Mai và chị Phay đưa hình thiệp lên chúc Tết mọi người.
Mỗi năm hắn đều làm thiệp Tết ta để gởi bà con bạn bè cho vui, vậy thôi .
Nhân đây cũng gõ chơi ít hàng về những thiệp này :
Thiệp số 1 :
Hình,
tự chúng “kể chuyện”
người xem có thể “dịch” theo ý mình
ví dụ một bản dịch giỡn chơi?
Có lẽ chẳng mấy người có cảm tình với loài rắn
Hắn cũng vậy
Năm con Rắn
làm sao không vẽ rắn mà vẫn thấy rắn?
tự hỏi Rắn = ?
Hôm kia đi dạo trên con đường mòn sau nhà
đến một khúc quanh
hắn chợt bắt gặp hình ảnh “rắn”
từ con đường mòn
đến con đường đời
những con đường
mấy khi thẳng mãi
“Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu” (*)
đường đời
quanh co
lên
xuống
nhưng quanh co
hay thẳng băng
vốn không quan trọng
quan trọng
là những hạnh ngộ trên đường
kiểu như gặp Trung niên thi sĩ
“Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào” (**)
vân vân
và vân vân 🙂
….
“dịch” , thì dông dài rườm rà giỡn chơi như vậy
vì đường xa có khi mải mê thả hồn theo gió
thấy lá bay
hóa thành cá lội tung tăn giữa những hàng cây 🙂
Tết con Rắn
chúc mọi người khỏe mạnh
để đi tiếp
đường đời quanh co
một chuyến đi
với nhiều điều thú vị
đang chờ đợi
phía trước
là
mùa xuân
…
( với Hoàng Tử Bé
cuối chân trời
sẽ là một vì sao )
————————————————————————-
(*) Paris – Nguyên Sa
(**) Chào Nguyên Xuân – Bùi Giáng
Thiệp số 2 :
khởi đầu là phông màu trắng , lá cây và con rắn màu lục với chữ trắng.
Nhưng không thích vì rắn lục ==> độc.
Vì vậy nên làm ngược lại , phông màu xanh lá , rắn chỉ còn thấy bóng qua hàng chữ chúc Tết.
Từ độc sang lành , từ – sang + . Ý, tự nó, cũng đã là 1 lời chúc ?
Cám ơn chị Phay
chẳng con đường nào giống con đường nào
có những con đường gặp nhau
ít, hay nhiều
cũng là cái duyên vậy
Vâng, anh dtg.
Cũng như trang PV có cái duyên, để được đăng những tác phẩm nghệ thuật của nghệ sĩ Đinh Trường Giang.
Thiệp xuân sẵn treo tường, Ly chỉ đề thêm câu đối;
Tình bạn vừa chật vách, Phay xem đổi mấy cân vàng! 🙂
Đã bấy lâu nay, bác tới nhà,
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu nước cả, khôn chài cá,
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ,
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có,
Bác đến chơi đây, ta với ta !
Chị Năm ơi,
Bác levinhhuy là…”Ông Đồ” như của Vũ Đình Liên, hở chị Năm?
Bác levinhhuy là một người “hay chữ” em ạ.
Nhân em nhắc đến “Ông Đồ”, chị Năm tặng Bảo Vân bộ tem “Cụ đồ nho”- ngày phát hành: 05/05/1972.
Con tem đầu tiên không phải là Ông Đồ của Vũ Đình Liên em há:
Wow..!
Thiệp số 2, quả thực sự, là MỘT TÁC PHẨM đầy nghệ thuật sáng tạo!
Cá nhân Ròm em..hết sức thích TÁC PHẨM NÀY!
Thiệp số 1, như lời anh đã gợi mở:
– “Hình,
tự chúng “kể chuyện”
người xem có thể “dịch” theo ý mình”
Vì thế, (hôm nay, chiều cuối năm, Ròm em thử làm gan..”dịch theo ý mình”..nghen anh dtg!
Anh đừng mắng Ròm em đó nghen!
hihihihihi…
Bầu trời Miền Nam
trong xanh hiền hoà
ắp đầy không khí
Tự Do
thoáng đãng.
Bỗng…
loài rắn độc xuất hiện
khiến mọi người
từ già tới trẻ
hoang mang
lo sợ:
– một
điềm gỡ, gì..chăng?
Miền Nam trù phú, với những cánh đồng đầy phù sa tươi tốt, cò bay thẳng cánh, có dòng sông hiền hoà uốn lượn quanh co tưới tiêu những cánh đồng phì nhiêu xanh tươi tít tắp…
Thế nhưng, với bầy rắn độc xuất hiện, bò tới đâu, chúng khoanh vùng (phun nộc độc nơi đó, làm ô nhiễm môi trường sinh thái), tạo nên cảnh ngăn sông cấm chợ theo con đường..định hướng..lên thiên đường?!
Thiên đường, như ảo ảnh xán lạn
vẫy chào mời gọi
ở cuối chân trời..xa xa…
nhưng,
con đường
mà
bầy rắn độc đang dẫn dắt cả bầy đàn đi
càng ngày
càng nhỏ hẹp
nhỏ hẹp dần
hẹp dần
hẹp dần
trong..ảo tưởng, với
đầy bế tắt..tuyệt vọng vậy!
Phải chăng?
– Thiên lam thuỷ bích thanh xà giáng
Liễu lục đào hồng tử yến phi.
(Cư sĩ Chánh Nguyên)
“hắn” muốn nhờ Bảo Vân hỏi Tín :
” Nhìn mây, Tín thấy gì? ”
( cùng nhờ thêm Bảo Vân bỏ bớt 2 chữ “nghệ sĩ” kia đi 🙂 )
1/ “hắn” muốn nhờ Bảo Vân hỏi Tín :
” Nhìn mây, Tín thấy gì? ”
Vâng, Bảo Vân sẽ hỏi ngay đây anh dtg:
– Bơ.ơ.ơ.ớ…ông rom…”quyền”…RÒM!!!! Vào đọc còm, trả lời tui mau:
“NHÌN MÂY, ông ròm thấy gì?”
2/( cùng nhờ thêm Bảo Vân bỏ bớt 2 chữ “nghệ sĩ” kia đi )
Dạ, không thể nào “bỏ bớt” được đâu ạ!
Bởi lẽ, cái “chất nghệ sĩ” và “tâm hồn nghệ sĩ”…của NGHỆ SĨ dtg, tự ngay trong tác phẩm nó đã tự nhiên có duyên ngầm, và cái duyên ngầm tài hoa nghệ sĩ ấy, như lan toả bàng bạc trong cảm nhận của người thưởng lãm…đó ạ!
– Bơ.ơ.ơ.ớ…ông rom…”quyền”…RÒM!!!! Vào đọc còm, trả lời tui mau:
Wow..! Có ngay..có ngay..ròm tui đây, “ấy”ơi!
“NHÌN MÂY, ông ròm thấy gì?”
– Còn thấy gì nữa, Ròm tui chỉ “mơ” thấy người đẹp..Bảo Vân, đó thôi!
hihihihihihihihi…
Anh dtg ơi,
Anh ra đề, làm ròm em hơi thoáng lúng túng, và thật “khó” trả lời quá! hihihihihihi…
Vì lẽ, ròm em chưa rõ, nhìn mây ở:
– góc độ, khía cạnh nào?
– vị trí, đối tương và địa điểm nào?
– không gian và thời gian nào?
Tỉ như…
“Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay?”
(Nguyên Sa)
1. chi Phay làm gương xấu cho các em !!
tên hắn vốn đã dài, còn thêm nghệ hay gừng chi cho lê thê
hắn là người thích bỏ bớt thay vì thêm vào.
2. Tín nhìn trời xanh lại thấy u ám, nên anh nhờ hỏi chơi vậy thôi.
anh có hỏi trực tiếp đâu mà bảo ra đề
– nhìn mây thấy MâY?, nhìn mây xa thấy mây gần? nhìn mây chỉ thấy mây ? anh nghĩ là câu trả lời tốt. Nhưng còn được mấy điểm thì phải hỏi người ra đề !
3. Khỏi trả lời, không chị Phay lại bảo còm không đúng mục chúc Tết !
“2. Tín nhìn trời xanh lại thấy u ám, nên anh nhờ hỏi chơi vậy thôi.
anh có hỏi trực tiếp đâu mà bảo ra đề
– nhìn mây thấy MâY?, nhìn mây xa thấy mây gần? nhìn mây chỉ thấy mây ? anh nghĩ là câu trả lời tốt. Nhưng còn được mấy điểm thì phải hỏi người ra đề !”
Anh dtg kính mến ơi,
Dạ, anh “hỏi chơi”, nhưng mà ròm em lại thấy..run run..trong bụng đó anh!
hihihihihihi…
Vì lẽ, hổng hiểu sao, khi nhìn trời, nhìn mây, thì ròm em lại nhìn..theo kiểu “buồn..u ám” không hà! hihihihihi..
Có lẽ, ảnh hưởng từ những..”cổ văn” mà em rất thích đọc này chăng?
Tỉ như…
– Lục thủy thanh sơn trường tống nguyệt
Bích vân hồng thụ bất thăng sầu.
– Nhạn trận sương hàn bi chiết dực
Hồng nguyên lộ lãnh thống cô phi.
– Thúy sắc hoà vân lung dạ nguyệt
Ngọc dung đới vũ khấp xuân phong
– Vân toả Vu Sơn nhân bất kiến
Nguyệt minh tiên lĩnh hạc qui lai.
– Trinh tĩnh nghĩ ca hoàng phát tụng
Tiêu dao cánh khứ bạch vân thiên.
– Hạc ngự giao đài thu nguyệt lãnh
Quyên đề ngọc thế lũng vân phi.
– Loan phân thập tải vân trung vũ
Hạc biệt tam canh nguyệt hạ minh.
– Lưu thủy hành vân đàm bối diệp
Thanh phong minh nguyệt ức đàm hoa.
…v..v..
– “3. Khỏi trả lời, không chị Phay lại bảo còm không đúng mục chúc Tết !”
Ui, Chị Năm..”bả”..hiền khô anh à!
hihihihihihi…
Anh yên tâm, để Ròm em làm..thủ tục chúc Tết, bằng cách mượn đôi câu đối “cổ văn” của các bậc tiền bối xưa treo lên đây, là chị Năm..”bả” cười tươi như..”bông”..liền hà!
hihihihihi…
ĐIỂU NGỮ HOA HƯƠNG XUÂN NHẤT BỨC THIÊN NHIÊN HOẠ
TÂN HOAN CHỦ LẠI GIA KHÁCH MÃN ĐƯỜNG CẨM THƯỢNG HOA
(Chim hót, hoa hương, một bức thiên nhiên xuân vẽ
Khách vui, chủ sướng đầy nhà rực rỡ gấm hoa.)
Hihihihihihihi…
1. chị Phay nhắc đến origami không thêm, không bớt( ngoài ra với riêng mình khi sáng tác thì thích đi theo con đường “bỏ bớt cho đến khi không còn gì để bỏ” 🙂 )
mình nhớ là sinh ra, tên không có nghệ hay gừng hay sư, sĩ….
mới biết người ta, càng lớn thì tên lại càng dài ra ! có nhiều người đọc “tên” thấy mỏi miệng luôn.
đầu năm , nghe bảo chị “hiền khô”(?) nên gõ thêm ít hàng giỡn…thật như vậy.
2. @ Tín : nhìn trời nhìn đất thấy u ám chắc không sao, nhưng nhìn mây mà thấy u ám thì chắc không xong đâu(?)
“Tín hay lắm”
– Chời..chời..!
Đầu năm, bộ bà chị Năm tính quăng một thúng vỏ chuối cho Ròm em..trượt chân té, ngã cái..đụi, phải không?
hihihihi..huhuhuhu..
Thôi, chào chị Năm!
Ròm em tranh thủ ghé dzô nhà một chút, bây giờ Ròm em xin phép..dzo.o.o.o.ọt…đi chơi đây, chị Năm nghen!
hihihihihihihi…
Xin mời cả nhà một ” Ly rượu mừng”
và chúc một năm mới Vạn sự như ý
Huuuuuuuu…ù…!
Chào chị Năm,
Út tranh thủ trình diện chị Năm đêm cuối năm, rồi đi chơi với “tụi quỷ sứ”…đón giao thừa đây!
hihi…
Giờ này chị Năm đang làm gì vậy? Có “sai vặt” anh Năm “chạy lung tung”…không đó?
hihi…
Ui! Một đêm trắng “quậy phá” tưng bừng “hoa lá cành” dzui dzẻ quá trời luôn đó chị Năm! hihi…
Dạ, thay vì hàng năm vào sáng mồng một, thì năm nay, tụi em (bạn bè thời phổ thông) thống nhất “họp lớp” vào đêm 30, để cùng nhau “quậy phá” chờ đón giao thừa luôn đó chị Năm ơi!
Công nhận tấm thiệp xuân số 2, được nghệ sĩ dtg design thật nghệ thuật!
Nghệ thuật chọn màu nền thật tinh tế, khiến người xem tấm thiệp cảm thấy mãn nhãn với sắc màu thật tươi mát!
Chị Năm ơi,
Nói đến thiệp xuân, thì Út cũng vừa dạo nhà chị Ba, lướt đọc được cái truyện ngắn với văn phong thật hay, ắp đầy tính nhân văn trong nghệ thuật sư phạm tuyệt vời của nhà văn Võ Hồng.
Chị Năm…đọc chưa đấy?
– CÁNH THIỆP ĐẦU XUÂN
(…)
“Trao tặng thiệp chúc Tết, chúc Xuân là một phương thức tỏ cảm tình với bạn bè, với người quen, một phương thức tốt của một xã hội văn minh. Thế nhưng tôi biết rằng trong số các chị em ngồi trước mặt tôi đây chỉ có một số ít mua thiệp và gởi thiệp…”
(…)
https://tranthinguyetmai.wordpress.com/2013/02/07/canh-thiep-dau-xuan/
Qua nhà Chị Ba, nhân tiện thấy Chị Ba nói đến con rắn là naga, chị Năm tặng Bảo Vân cái hình khách sạn Naga bên Campuchia nhé:
Út cám ơn chị Năm tặng ảnh.
Ủa, chị Năm đi du lịch và chụp ảnh khách sạn này năm nay hở chị? Khách sạn này cỡ…”mấy sao” vậy chị?
Hình chụp tết 2011 em à. Khách sạn Naga 5 sao, lớn nhất Phnom Penh.
Em xem hai hình này: một bên trong khách sạn và một bên ngoài:
Chúc Phay Van khoẻ như hổ, sống lâu như rùa, mắt tinh như đại bàng, nhanh nhẹn như thỏ, tinh ranh như cáo, ăn nhiều như… heo, mau ăn chóng nhớn, tiền vô như nước, phúc lộc nhiều như dịch châu chấu tràn về.
Hihi…
Bác Trà bị chị Năm…”gậy ông đập lưng ông”…rồi đó nghe!
hihi…
Bác Trà ơi,
Năm mới, Bảo Vân con kính chúc bác Trà cùng đại gia đình của bác VẠN SỰ NHƯ Ý, bác Trà nhé.
Năm mới, Ct chúc Phay mạnh giỏi, nhiều niềm vui.
Nguyệt Mai thân ái chúc cả nhà năm mới sức khỏe và vạn sự như ý.
Các em nhóm Kiến học giỏi thi đâu đậu đó.
Ước gì chị Hai trở lại, Phay nhỉ?
Nhà mình đang đông vui, chị lại thấy nhớ chị Hai quá, em ạ.
Cho Út…”ké” chị Ba và chị Năm nhớ chị Hai…với!!!
hihi…
“Các em nhóm Kiến học giỏi thi đâu đậu đó.”
Ui..!
Ròm em xin lỗi chị Ba.
Hôm qua vào đọc lật đật, Ròm em đọc sót còm này của chị Ba.
Dạ, cám ơn lời chúc đầy nồng ấm thân tình của chị Ba với nhóm kiến “quậy” tụi em ạ!
Thay mặt nhóm kiến, Ròm em xin được kính chúc chị Ba kính mến cùng gia đình của chị, năm mới luôn luôn an vui hạnh phúc ạ.
Chị Năm:
“Làm sao kiếm ra Chị Hai đây. Tín và Tuấn Anh ơi, giúp chị Năm với.”
– Vụ này, Ròm em cũng đành..bó tay, chị Năm ơi!!!!
huhuhuhuhuhu…
Tín mến,
Cám ơn em về lời chúc Tết cho chị và gia đình.
Nhờ có nhóm Kiến “quậy” tưng bừng nên nhà chị Năm mới vui được chứ em.
Riêng em, chị có một lời khuyên nho nhỏ.
Em còn trẻ nên nhìn đời vui hơn một chút. Đừng có “nhìn mây xanh lại thấy mây xám”. “Negative” quá không tốt đâu em.
Mến chúc em luôn vui.
Chị Ba kính mến,
Dạ, Ròm em sẽ vâng lời, theo lời khuyên thật chân tình trìu mến dạy bảo của chị Ba, để chỉnh sửa đổi dần cái “lăng kính” mà ròm em khi nhìn mây cứ thấy “buồn..u ám” ạ!
Chị Ba ơi,
Chị, cùng gia đình ở bên đó đón xuân, vui không chị Ba?
Cám ơn em đã hỏi thăm.
Ngày Xuân đương nhiên là vui rồi em 🙂
Chúc mừng năm mới! Chúc Phay Van vạn sự an lành!
Cung chúc tân xuân!
An Khang, Hạnh Phúc.
Một chút gì gợi nhớ…
Mong mọi người đừng trách nhé!