Trang chủ > Khác > Ông Xếp Mỹ, người nhân viên đặc biệt

Ông Xếp Mỹ, người nhân viên đặc biệt

Các bạn thân mến,
Nguyệt Mai muốn giới thiệu với các bạn bài viết này để hiểu được tại sao nước Mỹ là nơi đã thu hút nhân tài trên khắp thế giới: xã hội tiên tiến, đất nước tự do, người giỏi và có khả năng luôn được đề bạt để giữ những chức vụ quan trọng trong công ty. Cũng mong bài này sẽ giúp các bạn trẻ kinh nghiệm khi đi phỏng vấn tìm việc làm với các hãng ngoại quốc.

.

Ông Xếp Mỹ, người nhân viên đặc biệt

Tác giả: Nguyễn Duy An

Tác giả Nguyễn Duy An nhận giải thưởng Việt Báo Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2006. Ông hiện là Senior Vice President, phụ trách Information Technology của National Geographic, tổ chức văn hoá khoa học bất vụ lợi lớn nhất thế giới.

Hình: Nguyễn Duy-An nói bằng trái tim với gia đình Ông Bernard Callahan (người đầu tiên bên trái)

*

Được sự đồng ý của ông Bernard Callahan, tôi viết lại những dòng này để bày tỏ lòng quý mến và ngưỡng mộ của tôi dành cho ông nhân dịp ông chính thức về hưu vào mùa hè năm nay. Ông Bernard Callahan là người Vice President đã nhận tôi vào làm việc tại National Geographic vào đầu tháng 8 năm 1998; hơn 2 năm sau, khi tôi được chọn làm Vice President, chúng tôi đã trở thành “peers” rất tương đắc; và từ đầu năm 2006 ông trở thành nhân viên rất đắc lực của tôi sau khi Hội Đồng Quản Trị bổ nhiệm tôi làm Senior Vice President tại National Geographic.

Hơn 13 năm trước…

Sau hai vòng phỏng vấn với một vài vị phó chủ tịch và bốn năm giám đốc ở National Geographic, ông Bernard Callahan nói với tôi trước khi chia tay:
– Với kinh nghiệm của anh và những gì National Geographic đang cần để vượt qua những trở ngại kỹ thuật của năm 2000 (Y2K), tôi sẵn sàng nhận anh về làm giám đốc kỹ thuật; tuy nhiên, anh phải trở lại để gặp bà Sandy Gill là Senior Vice President. Bà ta xuất thân là một “nhà báo” nên anh phải tuỳ cơ ứng biến. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không làm sao giải thích cho bà ta hiểu được là chúng ta phải thay đổi lại toàn bộ máy móc từ “mainframe” tới “client-server”, từ “Token Ring” qua “CAT-5”… Bà ta đã từ chối hai ba ứng viên cũng rất khá, tuy không bằng anh, chỉ vì họ lúng túng không làm sao giải thích cho bà ta hiểu được tầm quan trọng của vấn nạn Y2K.
Chính nhờ những lời dặn dò của ông Callahan nên trong lúc chờ ngày hẹn để gặp bà Sandy Gill, tôi ngồi suy đi nghĩ lại nhiều lần tìm cách giải quyết vấn đề một cách “rất bình thường” thay vì lập luận theo “khoa học kỹ thuật!” Qua kinh nghiệm mấy năm dạy những lớp sử dụng máy điện toán dành cho người lớn tuổi vào ban đêm ở trường đại học cộng đồng gần nhà, tôi hiểu được phần nào nỗi khó khăn của một người “bình thường” khi phải đương đầu với những từ ngữ chuyên môn trong ngành điện toán… vì đối với họ, học mấy thứ đó còn khó hơn học tiếng La-Tinh! Đã hơn một lần tôi phải sử dụng những danh từ đơn giản, tìm những thí dụ thiết thực với đời sống hằng ngày để giúp “học sinh” hiểu rõ hơn những định nghĩa mông lung trong ngành điện toán. Tôi đọc lại “sổ tay dạy học” gom góp những câu hỏi “vớ vẩn” của học trò và những câu trả lời phần lớn do những học sinh lớn tuổi khác đã dùng để giúp bạn học dễ dàng hiểu được “ngôn ngữ thời @” để làm hành trang đi phỏng vấn.
Tới ngày hẹn, sau vài câu chào hỏi xã giao, bà Sandy Gill bảo thư ký gọi ông Bernard Callahan tới văn phòng cùng ngồi “dự thính” và làm “thông dịch viên” khi cần thiết vì bà tự nhận ngay từ đầu là mặc dầu làm “xếp lớn” nhưng bà không biết gì về điện toán cả!
Ông Bernard Callahan vào văn phòng, vừa bắt tay vừa nói nhỏ với tôi: “Cố lên nhé. Nhớ đừng sử dụng từ ngữ chuyên môn. Anh phải nói làm sao để bà ta không cần hỏi lại tôi là anh thắng, bằng không thì…!”
Bà Sandy Gill bắt đầu cuộc phỏng vấn với một câu “nhập đề lung khởi” nhưng rất thực tế:
– Anh nhìn phía sau bàn giấy của tôi đi… Một cái TV, hai cái màn hình điện toán, một cái để xem hồ sơ tài chánh, một cái nữa để xem email nhưng tôi vẫn cứ phải dùng bút đỏ để sửa bài rồi giao cho thư ký đánh máy lại. Thế cũng chưa đủ vì Bernard và mấy người giám đốc dưới quyền của ông ta còn xin thêm mấy triệu để thay đổi “infrastructure”, nào là “server, switches and routers” rồi “client-server” và “database” gì đó… Tôi biết cái giới hạn trong máy điện toán về việc chỉ dùng 2 con số để ghi năm nên phải thay đổi để có thể ghi cả 4 số, nhưng cái đó là chuyện nhỏ, phải không? Tại sao phải thay đổi toàn bộ như vậy? Tôi biết dùng mấy cái máy mới này tốt hơn dùng máy đánh chữ và như thế cũng được rồi, cần gì phải tiêu nhiều tiền như vậy? Tôi thấy mấy sợi dây cáp nối máy vào bờ tường vẫn còn rất tốt và chẳng bao giờ bị đứt cả, tại sao lại phải thay dây mới? Bernard cũng đã nhiều lần phân tích nhưng tôi cũng chỉ hiểu mù mờ vì đối với tôi dây cáp là dây cáp chứ việc gì phải đổi từ “Token Ring” sang “CAT-5” làm gì cho tốn tiền. Anh nghĩ sao?
Tôi vừa nghe vừa cố nhớ những câu hỏi của bà Sandy Gill và tính nhẩm trong đầu là để thấu hiểu những vấn đề bà ta vừa nêu lên, sinh viên phải theo học ba bốn lớp chuyên môn ở đại học thì làm sao tôi giải thích cho bà ta hiểu được trong cuộc phỏng vấn chỉ giới hạn khoảng một hai giờ đồng hồ! Tuy nhiên, nhờ ông Bernard Callahan đã “gà” trước nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và từ từ giải thích:
– Trước hết, tôi xin cám ơn bà đã cho tôi cơ hội này. Tôi xin đan cử một vài hình ảnh cụ thể làm thí dụ để giải thích những thắc mắc của bà. Thế này nhé… Theo như tôi được biết thì ở đây ai cũng được trang bị máy điện toán cá nhân (personal computer) nhưng có lẽ chưa tận dụng hết khả năng của máy vì nhiều lý do khác nhau. Bây giờ chúng ta cứ tưởng tượng rằng National Geographic vừa trang bị cho hơn 2 ngàn nhân viên ở đây mỗi người một chiếc xe hơi mới để đi làm, nhưng khổ nỗi chúng ta chỉ có khoảng 6 trăm chỗ đậu xe. Thêm vào đó, hai con đường L và M đều là đường một chiều, và trong giờ cao điểm thì con đường 17 cũng trở thành một chiều nên mọi người cứ phải chạy lòng vòng mấy lần mới quẹo vào được con đường nhỏ Desales xếp hàng đậu xe! Nhưng rồi làm sao chúng ta có thể chèn nhét hơn 2 ngàn chiếc xe vào 6 trăm chỗ đậu được, đúng không? Do đó, để giải quyết vấn đề, có lẽ chúng ta phải nới rộng bãi đậu xe, xin chính phủ mở lớn những con đường chung quanh sở để không bị tắc nghẽn, nhất là trong giờ cao điểm. Bà vẫn hiểu những gì tôi nói chứ?
– Tốt… nhưng cái đó có dính dáng gì tới việc Bernard muốn tiêu mấy triệu để mua máy móc gì không vậy?
– Vâng, có đấy. Bây giờ bà hãy so sánh chiếc máy điện toán cá nhân trên bàn của bà và các nhân viên trong sở như những chiếc xe tôi vừa nêu trên. Chúng ta có máy rồi nhưng chưa có “server”, chưa có “database” thì cũng như có xe nhưng không lái lên sở được vì không có chỗ đậu. Và rồi, nếu chúng ta có chỗ đậu rồi cũng chưa đủ nếu không mở rộng con đường nhỏ Desales và xin phép mở thêm lối khác để vào “garage” thì mỗi sáng nhân viên cứ phải xếp hàng dài dài chờ đợi… Những sợi dây cáp bà thấy vẫn còn tốt như còn đường Desales nhưng cần phải “mở rộng”, đó chính là sự khác biệt giữa “Token Ring” và “CAT-5”. Thêm vào đó, sau khi mở rộng mấy con đường chung quanh sở và số lượng xe cộ ra vào tăng lên gấp ba bốn lần, chúng ta phải làm thêm bảng “stop”, đèn xanh, đèn đỏ… nếu không sẽ xảy ra nhiều tai nạn giao thông, đúng không? Trong chuyên môn, đó chính là việc làm của mấy cái “switches and routers” mà ông Bernard Callahan đề nghị phải mua đó, thưa bà.
Bà Sandy Gill cười lớn rồi quay sang ông Bernard Callhan:
– Hay quá! Sao mấy tháng nay ông không nghĩ ra cách này để giải thích cho tôi và Hội Đồng Quản Trị?
– Thật tình tôi cũng rất ngạc nhiên và thích thú với kiểu so sánh của anh John… Đó chính là lý do tại sao hôm trước tôi trình với bà anh John là “the right person for the job!”
Sau đó, chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện trời trăng mây nước, rồi tập cách phát âm họ “Nguyễn” bằng tiếng Việt, chuyện tôi đi vượt biên, chuyện làm thiện nguyện ở đảo rồi làm sao tôi được định cư ở Mỹ… cho tới hết giờ hẹn và bắt tay ra về. Bà Sandy Gill bảo ông Bernard Callahan tiễn tôi xuống nhà rồi trở lại gặp bà để thảo luận. Lúc đi thang máy xuống nhà, ông Bernard Callhan bảo tôi: “Anh thắng lớn rồi đó!”
Lúc tôi về tới nhà đã có “message” trong điện thoại của phòng nhân sự nhắn tôi liên lạc với họ để thảo luận về vấn đề lương bổng và ngày nhận việc. Chính ông Bernard Callahan cũng gọi và để lời nhắn bảo tôi cứ việc “nêu giá” vì bà Sandy Gill đã nói với ông ta và phòng nhân sự là “bằng bất cứ giá nào cũng phải nhận anh vào làm việc với chức vụ Director, Infrastructure Planning & Management để giải quyết vấn nạn Y2K và chuẩn bị đưa National Geographic tiến xa hơn trên siêu xa lộ thông tin.”
Tôi đã nhận lời về làm cho National Geogaphic dưới quyền ông Bernard Callahan.
Mùa hè năm 2000, trước khi về hưu, bà Sandy Gill, qua sự gợi ý của ông Bernard Callahan, đã đề nghị với Hội Đồng Quản Trị thăng chức cho tôi làm Vice President phụ trách Information Technology để lo về những kỹ thuật mới trong khi ông Bernard Callahan phụ trách những vấn đề hành chánh và tiếp tục bảo trì những hệ thống máy móc do nhóm của tôi đã đưa vào hoạt động. Trong buổi họp và tiệc trà mừng tôi được thăng chức, ông Bernard Callahan đã mời tôi lên sân khấu đứng bên cạnh ông rồi phát biểu trước mặt toàn thể nhân viên và Hội Đồng Quản Trị:
– Có lẽ nhiều người trong hội trường này không thể phân biệt được trách nhiệm và bổn phận của tôi và anh John khác nhau hay giống nhau ra sao. Mấy năm trước, trong lúc bà Sandy Gill và tôi phỏng vấn anh John, tôi đã học được nơi anh một cách giải thích khoa học kỹ thuật rất ấn tượng và độc đáo… Hôm nay tôi sẽ dùng thử, và nếu quý vị không hiểu thì “ông thầy của tôi đây” sẽ tiếp lời và tôi bảo đảm quý vị sẽ hiểu ngay lập tức. Như quý vị biết, từ hôm nay anh John sẽ “ngồi ngang hàng” với tôi trong công việc, và cả hai chúng tôi đều lo về “khoa học kỹ thuật” cho National Geographic, nhưng nếu không khéo, chúng tôi sẽ dẫm chân lên nhau và công việc sẽ không tốt. Vậy thì vai trò của hai chúng tôi khác nhau ở chỗ nào? Xin thưa… Anh John và nhân viên của anh ta sẽ làm công việc của những kiến trúc sư, còn nhóm của tôi là những người thợ xây và trang trí nội thất. Cả hai nhóm chúng tôi sẽ tay trong tay xây lại “tòa nhà khoa học kỹ thuật” của National Geographic mỗi ngày một tốt đẹp hơn. Có ai không hiểu hay thắc mắc gì không?
Cả hội trường vỗ tay vang dội. Ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cũng vui vẻ lên tiếng:
– Thật là may mắn cho chúng ta vì Sandy và Bernard kiếm được một người không những rất giỏi về kỹ thuật mà lại còn biết thông dịch những từ chuyên môn ra ngôn ngữ bình thường cho chúng ta dễ hiểu… Có lẽ vì John đã quen dịch qua dịch lại giữa tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Pháp, và hình như cả tiếng La-Tinh nữa thì phải nên anh ta dịch “ngôn ngữ điện toán” ra tiếng Anh rất dễ hiểu và lại còn dạy cho Bernard nữa mới là tuyệt vời chứ. Tôi bảo đảm với mọi người là nếu không có anh chàng gốc Việt này thì hôm nay Bernard sẽ nói là anh John sẽ lo về “Information Technology” còn ông ta phụ trách “Systems Administration”, và hầu hết chúng ta lại mù tịt vì không biết họ sẽ làm chuyện gì ở National Geographic!
Từ đó, chúng tôi chung vai sát cánh bên nhau ứng dụng khoa học kỹ thuật mới trong tất cả các lãnh vực chuyên môn của National Geographic, từ việc chụp hình, quay phim, in ấn sách báo cho tới việc trực tiếp truyền hình những cuộc thám hiểm ở sa mạc, ở bắc cực và nam cực hay trong các rừng già Phi Châu cho tới lòng đại dương sâu thẳm. Ông Bernard Callahan luôn luôn nhắc nhở nhân viên là họ phải trở thành “hậu phương vững mạnh” để nhóm của tôi an tâm “ngoài tiền tuyến” và chính nhờ sự hỗ trợ tích cực của ông mà nhóm của tôi có thêm nhiều thì giờ nghiên cứu để sử dụng những phương tiện máy móc tối tân trong những chương trình mới của National Geographic. Chúng tôi làm việc tương đắc tới nỗi có nhiều người nói về ông Bernard Callahan và tôi là “like father like son!”
Giữa tháng 12 năm 2005, ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị gọi tôi lên văn phòng chỉ mấy phút trước cuộc họp “all hands” tổng kết cuối năm. Tôi vừa bước vào cửa, ông Bernard Callahan và 3 vị phó chủ tịch khác cùng đứng lên nói lớn: “Chúc mừng xếp mới!” Ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị đứng lên bắt tay và mời tôi ngồi rồi thong thả nói:
– John, chúc mừng anh! Tôi muốn cho anh biết tin vui trước khi thông báo với tất cả nhân viên là “Board of Trustees” đã đề bạt anh lên chức vụ Senior Vice President từ ngày 1 tháng 1 năm 2006, và đây là những “Vice Presidents” sẽ làm việc trực tiếp dưới quyền anh, kể cả Bernard. Từ nay, ngoài vấn đề khoa học kỹ thuật, anh phụ trách luôn mấy nhóm lo việc in ấn sách giáo khoa, đặc biệt là chương trình huấn luyện giáo viên dạy tiếng Anh cho người ngoại quốc ở Á Châu, những cuộc thám hiểm cho học sinh “the JASON project”, và cung cấp phương tiện cho những “vấn đề quốc tế (international projects)”… Chúng tôi tin chắc anh sẽ làm tốt và quý vị ngồi đây cũng rất vui khi được làm việc dưới quyền anh. Thôi, chúng ta đi ra hội trường kẻo trễ.
Tôi bàng hoàng xúc động không nói lên lời! Tất cả những vị phó chủ tịch dưới quyền tôi đều làm cho National Geographic lâu năm hơn tôi, nhiều kinh nghiệm hơn tôi, và tuổi đời cũng lớn hơn tôi. Ông Bernard Callahan nói nhỏ với tôi: “Anh rất xứng đáng. Đừng lo, cần gì cứ nói một tiếng!”
Trong lúc phát biểu cảm tưởng trong cuộc họp, ông Bernard Callahan đã khẳng định với tất cả nhân viên rằng ông và những phó chủ tịch khác rất vui khi được làm việc dưới quyền tôi, và điều này “không có nghĩa là chúng tôi đi xuống nhưng là anh John đi lên, và anh ta xứng đáng được như vậy!”
Và cũng từ đó, ông Bernard Callahan luôn luôn tôn trọng và hỗ trợ tôi trong công việc. Ông đã trở thành nhân viên đắc lực nhất của tôi. Chính ông đã lôi kéo và thuyết phục những người khác dẹp tan mọi nghi ngờ hoặc đố kỵ và còn hãnh diện vì xếp của mình xuất thân là một người tỵ nạn đã từng bước đi lên bằng đôi tay, trí óc và con tim của mình. Phần tôi, lúc nào tôi cũng quý mến và kính trọng ông như một người đi trước, một người hướng dẫn và giúp đỡ tôi vững bước trong công việc “quản trị” ở National Geographic. Ông chính là “Role Model” của tôi.
Trước ngày chính thức về hưu, ông Bernard Callahan đã xin với ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị rằng ông muốn tôi là người đại diện National Geographic đọc “diễn văn đưa tiễn” trong ngày trọng đại của ông vì hôm đó tất cả vợ con và cháu chắt của ông đều có mặt, và ông muốn họ được nghe một “ông xếp” nói bằng trái tim chứ không phải chỉ bằng miệng lưỡi. Và đó chính là lý do tôi “đặt tên” cho bài diễn văn hôm đó là “From the Heart… on Mr. Callahan’s Retirement” để đăng lên trang tin nội bộ.
Tôi xin viết lên đây bài diễn văn hôm đó để một lần nữa bày tỏ lòng quý mến và ngưỡng mộ của tôi dành cho ông Bernard Callahan:

From the Heart…
on Mr. Callahan’s Retirement
Ladies and gentlemen,
The Callahan Family and distinguished guests,
It’s indeed an honor and privilege for me to be here to speak on behalf of National Geographic Society in this special ceremony for Mr. Callahan’s retirement.
Fourteen years of service is not long in comparison with over 123 years of the National Geographic history. Working at National Geographic for 14 years is short if we compare it with those who have been here for more than thirty or forty years. However, within this period of time, Mr. Callahan has contributed a significant list of achievements as written in the testimonial.
Bernard,
You and I have shared many ups and downs in the thirteen years I have worked at National Geographic. In August 1998, you hired me as the Director of Infrastructure Planning & Management. A few years later, when the Information Technology group was created, we became peers; and in 2006, when the Information Systems, Information Technology and other divisions were consolidated, I became your supervisor; however, I always look to you as my role model. I always respect you as my superior and my mentor. Together, we always try to do the best for the Society.
In conclusion, I would like to quote a statement from another Vice President about our working relationship: “The success of the Information Systems and Technology division through so many reorganizations and changes in its focus could never be achieved without the unyielding loyalty and respect that Bernard and John have always shared with each other.”
Bernard,
Today, you have reached a new milestone of your life. You are retired. I respectfully wish you the best, and may the Lord’s blessings rest upon you always.
Thank you very much.

Nguyễn Duy-An (John)

(nguồn: Việt Báo Tết Nhâm Thìn 2012)

Chuyên mục:Khác Thẻ:
  1. Ngô Tấn
    11/02/2012 lúc 11:14

    Đọc bài xong, liên hệ VN, chợt nhớ 2 câu vè đâu đó:

    ” Thực tài…thì chẳng được dùng.
    Thực tiền…thì lại ung dung quan trường! “

    • Mai
      12/02/2012 lúc 09:00

      Anh Ngô Tấn và nàng Phay:
      Có một bài viết này, mời các bạn xem để thấy thật buồn:

      http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2012/02/toi-la-noi-nhuc-cua-gia-dinh-vi-hoc-nghe-giao-ma-di-rua-chen/

      • Ngô Tấn
        12/02/2012 lúc 20:19

        Chị Mai: Cám ơn chị cho link bài viết, đọc thấy cũng hơi buồn! Quả là hệ luỵ tất yếu của một chính sách đào tạo quá bất cập.
        Tuy nhiên, đọc các còm góp ý cho tác giả bài viết, ta cũng thấy được mặt khác của vấn đề: tác giả bài viết còn quá thiếu bản lĩnh khi bước vào đời.

      • Trần thị Bảo Vân
        12/02/2012 lúc 22:24

        Chị Ba và bác Ngô Tấn: Đọc bài theo link chị Ba dẫn, cảm nhận của cá nhân em cũng hơi buồn, nhưng là buồn cho cách suy nghĩ của tác giả bài viết nhiều hơn!
        Cá nhân em nghĩ, học xong mà không tìm được bất cứ công việc nào, khả dĩ có thể chứng tỏ phần nào năng lực học tập của mình, cũng như sự năng động khi bắt đầu tìm việc, mà cứ than thân trách phận! Thì rõ ràng phải nghiêm túc xét lại mình và tự trách mình, chứ không nên đổ thừa là.. tại..bị..gì hết!

      • Mai
        12/02/2012 lúc 23:27

        Anh Ngô Tấn, nàng Phay và Bảo Vân:
        Nguyệt Mai buồn vì đọc câu này: “nếu muốn được vô biên chế thì sao? Câu trả lời là phải tốn ít nhất 100 triệu, đó là ít nhất thôi…Hầu như mọi giáo viên trong trường đều phải lo khoản đó…”
        Thầy cô giáo là người truyền đạt lại kiến thức cho học sinh, nhưng muốn được làm cái nghề cao quý ấy thì phải biết “lòn cúi & đút lót”, chứ người ta không xem xét coi tư cách, khả năng và học lực của vị ấy có xứng đáng để được giao cho trọng trách đào tạo thế hệ trẻ không. Việc này giải thích được tại sao giáo viên ngày nay bắt học sinh ngoài giờ học, phải đóng tiền học thêm. Nếu không, sẽ bị cho điểm xấu, v.v… Như vậy không đáng buồn sao hở các bạn?

      • Mai
        13/02/2012 lúc 06:29

        Phay Van: Có lẽ tại chị xa quê lâu rồi nên không biết bây giờ ngành nào cũng đều như thế cả. Không phải tại em “vô cảm” mà là chị “lạc hậu” tình hình (do quá bận bịu với những việc của đời sống mà ít khi xem TV hoặc tin tức). Chị xin lỗi vì đã làm cho em có ý tưởng đó.

    • Ngô Tấn
      12/02/2012 lúc 20:11

      Phay Van: Vâng, nhiều lúc cũng nghĩ làm “con sãi ở chùa”, để mình vẫn là mình, nhưng có được đâu?! bởi những điều ngang ngược, bất công, chướng tai gai mắt, càng ngày càng nhiều và công khai lộng hành trong xã hội ở mọi cấp độ, chúng đã làm phá vỡ mọi truyền thống tốt đẹp của dân tộc, khiến nhiều lúc “con sãi ở chùa” cũng không yên luôn đó chớ… cô Phay!

      • 12/02/2012 lúc 21:57

        Em kể hầu bác nghe chuyện này: một ông dắt thằng con mới ra trường đến cậy một ông bạn cũ, xin “bố trí” cho cháu nó một công việc tại cơ quan ông bạn này. Ông bạn bảo: để tôi cho cháu nó làm trưởng phòng. Ông bố sợ hãi kêu lên: ấy chết, cháu nó mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm, chưa biết làm gì, làm sao cháu có thể ở vị trí ấy?
        Ông bạn cười: thế mới cho nó làm trưởng phòng chứ 😀

  2. Công Thành
    11/02/2012 lúc 12:43

    “…Ông Bernard Callahan đã khẳng định với tất cả nhân viên rằng ông và những phó chủ tịch khác rất vui khi được làm việc dưới quyền tôi, và điều này “không có nghĩa là chúng tôi đi xuống nhưng là anh John đi lên, và anh ta xứng đáng được như vậy! ”

    Đọc đoạn này xong…, ước gì mấy tay “cán bộ thủ trưởng” làm công tác nhân sự nước chxhcnvn “độc lập tự do hạnh phúc”, mà có tư tưởng khoáng đạt như thế…nhỉ…?!

    – ÔI! Chắc là phải…”mò kim dưới đáy…đại dương”…quá!

    Chợt nhớ đã đọc bài này, mạn phép chia sẻ cùng cả nhà, bác nào ranh rảnh thì đọc…cho vui:

    Gõ Google: ” Sự thực và huyền thoại – Nguyễn Hưng Quốc “

  3. trà hâm lại
    11/02/2012 lúc 23:07

    Mai mới còm !

  4. Nguyễn Tuấn Anh
    11/02/2012 lúc 23:40

    Chị Năm ơi, giờ này chắc chị Năm..ngủ rồi phải không?
    Học khuya, giải lao một chút, em và Tín vào thăm chị và đọc bài đây..

  5. Võ Trung Tín
    11/02/2012 lúc 23:42

    Còn học, chưa tốt nghiệp ra trường, nhưng từ lâu em đã khẳng định, sau này không bao giờ em thèm xin làm việc cho khu vực công của nhà nước!
    Bởi ở đâu cũng nghe những chuyện “tiêu cực” trong việc mua chức mua quyền mua ghế mà thấy chán và..phẩn nộ cho sự bất công!

  6. Nguyễn Tuấn Anh
    11/02/2012 lúc 23:48

    Bí Quyết Thăng Chức

    Giám đốc cũ được “thăng hạng” lên Tổng công ty. Người tiếp quản chiếc ghế của ông ta thấy trong ngăn kéo có 3 bức thư dán kín, và yêu cầu chỉ được mở chúng lần lượt khi gặp khó khăn.
    Năm thứ nhất, xí nghiệp không thực hiện được kế hoạch, vị GĐ mới mở bức thư đầu:
    – Hãy bình tĩnh, xây dựng quan hệ với cấp trên, vấn đề nằm ở công ty mẹ của xí nghiệp!
    Năm thứ hai, hoạt động của xí nghiệp còn kém hơn năm trước, vị GĐ mở lá thư thứ hai:
    – Đừng lo về xí nghiệp, vẫn có thể thăng tiến, lối thoát trên Tổng công ty!
    Hết năm thứ ba, xí nghiệp thua lỗ chồng chất, nợ đầm đìa.., vị GĐ mở lá thư cuối cùng:
    – Hãy nhanh chóng sử dụng “quan hệ với Tổng” ! Xí nghiệp để người khác lo, và hãy chuẩn bị để lại trong ngăn kéo..3 bức thư..

  7. Võ Trung Tín
    12/02/2012 lúc 11:32

    Chị Năm ơi, mắc mớ gì mà phải “chen” và cam chịu làm kẻ “lót đường”??!!!
    Em nghĩ, với những cơ hội việc làm rộng mở như hiện nay, thì chỉ những kẻ thiếu bản lĩnh, bất tài, học giả cũng như bằng cấp đầy gian dối, không có lòng tự trọng.., thì mới cam chịu nhục để.. chen lấn, và cam chịu nhục.. tự cong lưng cúi mình làm kẻ lót đường thôi!!!!
    Chứ những người có tài, khá giỏi thật sự, trong lĩnh vực mình được học và đào tạo, và nhất là những người có chút ít liêm sỉ, thì không ai..thèm chen lấn, và nhất định không cam chịu cúi mình làm kẻ lót đường cho những người bất tài khác..đâu!
    Em tin như thế!

    • Trần thị Bảo Vân
      12/02/2012 lúc 22:11

      Chị Năm: các bạn khác không biết sao, chứ cá nhân em cũng có cùng suy nghĩ như Tín!
      Cha mẹ nuôi cho ăn học, trước hết, chí ít là cũng để thành người, vậy tại sao phải chịu để bản thân mình và cha mẹ mình phải chen và lòn cúi xin xỏ việc!
      Nhất định là không!

      • Trần thị Bảo Vân
        12/02/2012 lúc 22:28

        Chị Năm: Dạ, chưa tốt nghiệp ra trường, nhưng em khẳng định đó là suy nghĩ nhất quán và kiên định của cá nhân em đó chị Năm!

      • Trần thị Bảo Vân
        12/02/2012 lúc 22:53

        Chị Năm: Dạ, Anh hai em cũng có một ông bạn: thi tốt nghiệp phổ thông 2 năm không xong, gia đình thuộc loại “bà mẹ VN anh hùng” , không biết học CHUI LÒN cách nào mà bây giờ đã là “thạc sĩ” và làm “quan sai” ở huyện!
        Chị Năm biết không, hôm tết tới nhà em chơi, bày đặt huyên thuyên, em “nóng máu”..dzợt và kê thẳng luôn một câu: anh thuộc loại ” dốt như chuyên tu ngu như tại chức” !
        Biết mình cũng hơi..quá đáng! nhưng sao loại người đó em..”nhịn dzợt”..không được.. chị Năm ơi! hihihihiihi..

      • Trần thị Bảo Vân
        12/02/2012 lúc 23:09

        Cũng cho phép em được nói rõ thêm ý này: Em rất tôn trọng và rất kính phục những người TỰ HỌC THỰC SỰ, vì điều kiện và hoàn cảnh nào đó, họ không có cơ hội học chính quy, nhưng sự TỰ HỌC THẬT SỰ của họ làm cho em kính phục!
        Còn cái loại mà dùng bằng cấp học CHUI LÒN để loè thiên hạ và dùng để thăng quan tiến chức, thì em khinh ra mặt luôn!

      • Trần thị Bảo Vân
        13/02/2012 lúc 15:59

        Chị Năm ơi, Út cũng bị “xui” khi gặp anh chàng “thạc sĩ cán bộ quan sai” đó chứ bộ! Vì khi anh ta ra về, Út bị anh hai của Út…mắng cho một trận..vì..hỗn!!!!!
        Nhưng có điều “an ủi” là sau khi mắng, anh hai của út công nhận..Út nói đúng! hihihihihihi..
        Tánh Út là vậy đó chị Năm…

    • Võ Trung Tín
      13/02/2012 lúc 12:50

      Chị Năm ơi: Giỏi, theo em chỉ là một khái niệm tương đối thôi!
      Vì thế, em chỉ biết là bây giờ còn đang đi học, thì cứ cố gắng học hết sức theo khả năng và nhận thức của bản thân mình, và luôn tự hứa với lòng là sau này, khi ra đời, sẽ cố gắng sống và làm việc theo đúng những gì mà khả năng bản thân mình có, và sẽ làm việc bằng tâm đức thật sự, để khỏi phụ lòng cha mẹ.
      Em suy nghĩ như vậy có gì quá đáng không chị Năm?

      • 13/02/2012 lúc 16:15

        Đúng rồi Tín, song song với việc học là việc tu dưỡng đạo đức đó em.

  8. Võ Trung Tín
    12/02/2012 lúc 11:34

    Em rất thích câu chuyện mỉa mai này, nó cho lớp trẻ như em một cái nhìn nhiều ý nghĩa lắm về thực tế hiện nay:

    ” Trong công viên, một người phụ nữ trung niên ngồi nghỉ trên ghế đá. Một người đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh:
    – Xin lỗi, bà có phải là..nhân viên công chức nhà nước?
    Người phụ nữ:
    – Đúng thế! Sao ông đoán được?
    Người đàn ông:
    – Nhìn mặt bà thấy..đần đần..ngu ngu!
    Người phụ nữ tức giận:
    – Mặt ông đần đần..ngu ngu..thì có!
    Người đàn ông buồn rầu:
    – Thì tôi cũng là nhân viên công chức nhà nước..mà!!! ”

    Có thể có nhiều người lớn cho là..quá đáng!
    Nhưng đó lại là một thực tế nhan nhãn hiện nay..ở VN!!!! Chỉ có mù và hèn mới không thấy!!!
    Chị Năm nghĩ sao?

    • Võ Trung Tín
      13/02/2012 lúc 12:48

      Chị Năm: DẠ!

  9. chinook
    12/02/2012 lúc 16:38

    Tôi xin lỗi chen vào để trả lời câu hỏi của Tín.

    Tôi không thấy như thế. Cảm nhận của tôi đối với những người làm việc cho nhà nước có chút quyền là họ rất tinh quái khi xử dụng vị thế và kiến thức chuyên môn để làm khó và làm tiền cho bản thân họ.

    • Võ Trung Tín
      13/02/2012 lúc 12:47

      Bác Chinook: Dạ, con kính chào bác!
      Cám ơn bác đã đọc còm của con và cho ý kiến ạ.
      Phần con, thì như còm trên con có nói” con rất thích câu chuyện mỉa mai này”, bởi đọc, con cảm nhận được thực tế trong xã hội hiện nay những điều sau:
      – Không phải là hoàn toàn, nhưng hầu như 80% “cán bộ công chức” ở cấp xã và huyện đều..”đần đần..ngu ngu..”! Cụm từ “đần đần..ngu ngu” , theo con, ý tác giả không phải là nói họ dốt hay mù chữ, mà ý tác giả muốn nói đến cái năng lực thực chất của họ không có xứng tầm với vị trí họ đảm nhiệm.
      – Chỉ những kẻ bất tài, cơ hội, chuyên lòn cúi, xu nịnh..mới chạy chọt vào làm việc ở khu vực nhà nước! Còn những người có tài và năng lực thật sự ai cũng nản, và với lòng tự trọng họ đều xin nghĩ và ra làm việc ở khu vực ngoài quốc doanh.
      – Từ hai ý trên, con đồng ý với ý kiến của bác đã nói, bởi lẽ, chỉ có loại “cán bộ” vô liêm sỉ, bất tài, cơ hội, xu nịnh.., mới có dã tâm “hành dân là chính” để thu lợi cá nhân một cách bẩn thỉu, chứ những người có khả năng và lòng tự trọng không ai lại đi làm cái việc đó cả.

      Thưa bác Chinook, con còn trẻ, có gì sai sót kính mong bác chỉ dạy thêm ạ.
      Con kính chúc bác luôn khoẻ mạnh.

      • 13/02/2012 lúc 16:17

        Tín: Ừ, thanh niên sức dài vai rộng mà cam tâm đi làm công an để bắt bớ, đánh đập, để… đạp vào mặt người biểu tình yêu nước thì hết biết.

      • chinook
        14/02/2012 lúc 04:37

        Hi Tín.

        Nhận xét của Tín với của tôi bổ túc cho nhau, vẽ nên hình ảnh tưong đối trung thưc và đầy dủ đám sâu dân mọt nước.

        Chúng ta tuổi tác tuy khác nhau nhưng đều vô nhà Chị Phay để cùng chia sẻ và học hỏi Tín à.

        Thân ái

  10. 12/02/2012 lúc 22:28

    Thế mới gọi là ở Mỹ, đúng không Phay Van?
    VN thì chí ít cũng cần thêm dăm ba thế hệ du học về may ra mới thay đổi được đặc tính ” Văn mình Vợ người” và “Làm Quan để làm Giầu”… 😥

    • chinook
      14/02/2012 lúc 05:07

      Tôi cũng nghĩ như Bác Đồ. Đất nước ta bị nặng hơn các nước khác nên chắc sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nói chi xa, so sánh với Kampuchia. hàng xóm của ta. Cách đây ít năm, nhân dịp về thăm quê, tôi có ghé Phnom Penh thăm một người Bạn. Ông này thời trước 75 là một viên chức cao cấp của Cảnh sát Kampuchia. Khoảng 10 trước Ông về , làm việc cho một cơ quan xã hôi Không vụ lợi của Mỹ. Hai trong số các con Ông sau khi tốt nghiệp Đại học Hoaky cũng về nước làm cho các Công ty đa quốc gia và sau đó một người qua làm cho Chánh phủ.

      Nhân dịp dó tôi có gặp một số trí thức trẻ từ Pháp và Mỹ trở về. Nhiều người trong họ nắm những vụ quan trọng dù họ thông thạo tiếng Anh hay Pháp hơn tiếng Mẹ đẻ. Điều này giải thích những tiến bộ của Kmpuchia trong những năm gần đây. Cứ đà này toi e Viêtnam sẽ bị Kampuchia bỏ lại sau.

      Anh Bạn tôi năm ngoái có qua Mỹ thăm con gái, Anh rủ tôi về Phnom penh owr nếu nhớ Saigon vì theo Anh, người Vietnam “khôn quá “.

  11. 12/02/2012 lúc 22:31

    Ừ, ở đâu cũng phải len lỏi mới được qua cửa hè ? chỉ khác nhau ở chỗ người ta khách quan đánh giá tài năng còn bên ta , sau khi vô mà thể hiện tài năng kiểu ” oai lấn chúa ” thì chỉ có mà …. die !

  1. No trackbacks yet.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: