Trang chủ > Đọc sách > Báo Xuân Ngô Quyền 1973- 74

Báo Xuân Ngô Quyền 1973- 74

Kính thưa các bác,

Mỗi độ xuân về, các trường học- như một thông lệ- tổ chức cho học sinh làm Báo Xuân. Khối Báo Chí nhà trường lại được dịp thi thố tài năng. Các cô cậu học trò lại có cơ hội vi vút ngòi bút của mình, không chỉ chia sẻ tình cảm, kỷ niệm vui buồn của quãng đời đèn sách êm đẹp bên thầy cô và bạn bè, với bảng đen phấn trắng, mà còn pha chút băn khoăn lo lắng về tương lai, trong bối cảnh một Miền Nam thời chiến.

Đấy là chuyện của “những ngày xưa thân ái”…

Hôm nay em xin giới thiệu với các bác Giai phẩm Xuân Ngô Quyền 1973 và 1974.

Nhưng trước hết xin đọc một bài điểm báo xuân học trò cách đây… bốn mươi năm (xuân 1972) trích từ Bán nguyệt san Ngàn Thông (em sẽ giới thiệu kỹ hơn ở một entry sau), trong mục Thế Giới Học Trò. Các bác xem có trường mình không nhé 😀


.

Một đoạn “điểm” Báo Xuân Ngô Quyền (Biên Hoà) của Ngàn Thông:

.

Vài hình ảnh Báo Xuân Ngô Quyền 1973:

.

.

Tất Nguyễn (11B4) của Giai phẩm Xuân Ngô Quyền 1972 nay là Tổng Thư Ký Ban Đại Diện Học Sinh (1973):



Tranh của Đinh Lan. Chúng ta sẽ thấy Đinh Lan xuất hiện lần nữa trong một entry sắp tới:

.



Thơ Thanh Viên (chị Phùng Thị Thanh Viên sẽ xuất hiện trở lại trong Giai phẩm Xuân Ngô Quyền 1974 phía dưới đây)




***

Báo Xuân Ngô Quyền 1974


.

Truyện ngắn của anh Nguyễn Thái Hải- một người viết cho Tuổi Hoa (cựu học sinh Ngô Quyền):









Chuyên mục:Đọc sách Thẻ:
  1. Võ Trung Tín
    02/01/2012 lúc 10:14

    Chào chị Năm: Năm mới em có mặt trễ chút chút đừng mắng em thằng em trai còm nhom này nghen chị Năm! hihihihi..

    Năm mới em trai ròm ròm này, trước tiên kính chúc chị Năm chủ nhà, tiếp theo là kính chúc chị Hai, chị Ba, chị Tư, bác Chinook, bác Công Thành, bác Lãng Tử, Sư phụ Đồ Trọc, bác Trà hâm lại, anh hai hth kính mến, cùng tất cả các bác, các anh chị đã từng ghé nhà chị Năm.., một năm mới DỒI DÀO SỨC KHOẺ và TRÀN ĐẦY HẠNH PHÚC..ạ!

    Ròm em xin hết..hiihihihi..!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/01/2012 lúc 23:04

      @ Tín yêu mến ;

      Giỏi đấy em ròm !
      Năm mới chị Hai thấy em chững chạc…hẳn lên đấy !
      Cố gắng học cho giỏi nghen em ròm…

  2. Võ Trung Tín
    02/01/2012 lúc 10:22

    Trời..chị Năm sao hay dzữ dzậy!!!!! còn lưu giữ những trang báo xưa cũ nhiều kỷ niệm quá!!!! những trang báo cũ này chắc giờ đây không có mấy ai còn.., vì mấy chị mua..ve chai.. thầu hết rồi!!!!! hihihihihihihi…
    Gần tết mọi người chắc bận lu bu, sao chị Năm post nhiều và dzài dzữ dzậy!!!! từ từ chớ không khéo..ngộp..chị Năm ơi!!!!!!!!!

  3. Công Thành
    02/01/2012 lúc 11:48

    Cô Phay Van: Cô cũng hay và thú vị đấy chứ, nếu tôi nhớ không lầm thì có lần cô nói năm 1975 cô còn học tiểu học, đúng không?
    Thế mà cô có tinh thần lưu giữ những trang báo lưu niệm xưa cũ này, thì thật là đáng quý..

    À, cháu Tín nói cũng hợp lý đấy cô Phay! Cô post…hơi nhiều…, hãy nhín nhín lại từ từ chứ cô, vì những hoài niệm về…những ngày xưa thân ái…thì nên “quay phim”…chầm chậm thôi, mới thú vị cô ạ..
    Tôi đọc…đây nhé…

  4. Công Thành
    02/01/2012 lúc 12:07

    Cô Phay Van: ” Các bác xem có trường mình không nhé. ”

    Những ký ức kỷ niệm về tuổi học trò thì bao giờ cũng đẹp, và lưu lại những dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí, nhất là khi ta càng ngày…càng lớn tuổi… và…càng già đi…
    Công thành tôi, xin được chia vui với các anh chị nào, đã tìm được lại một vài nét kỷ niệm…dấu yêu nào đó về…” những ngày xưa thân ái…” trong entry này…
    Công Thành tôi thì không thấy ngôi trường của riêng ký ức kỷ niệm của mình, nhưng qua những trang báo cũ trong entry này, nó cũng gây cho tôi nhiều xúc cảm lưu luyến nhớ về mái trường mà mình đã từng…” những ngày xưa thân ái “…
    Vì vậy mong cô Phay Van gắn giúp link của trang này, vào entry này của nhà cô, để gọi là mời các bạn…cùng ghé thăm…

    Vô google : ” Trung Học Võ Tánh : Vinh Hồ – Vài nét về hai ngôi trường cũ “

    TB: Công Thành và Bảo Trâm, thân ái mời vợ chồng anh chị Nha Trang…về thăm lại hai ngôi trường ” ngày xưa thân ái “…của chúng ta nhé…

    • Nguyễn thị Nha Trang
      02/01/2012 lúc 22:47

      @ Anh Công Thành + Bảo Trâm thân quý :

      Nha Trang cảm ơn anh chị đã thân ái mời đọc bài theo link trong comment của anh nha !
      Nha Trang chỉ mới…đọc lướt , nhưng cảm thấy rất vui vì bài viết có rất nhiều tư liệu quý giá về 2 ngôi trường thân yêu của chúng ta ngày nào…( Nha Trang cũng gọi ” anh xã ” lại đọc comment của anh đó , nhưng vì ” ổng ” còn đang bận , nên chắc là mai mới đọc được anh à , còn Nha Trang thì cũng mới vào…đọc lướt qua…, mai sẽ đọc kỹ lại… )

      P/s : Phay Van mến yêu ơi , thế thì chị làm phiền em một chút…gắng giúp chị nghen , đó là :

      Em quay lại entry ” Nha Trang Ngày Về “…copy lại giúp chị 2 bài viết của chị Nguyễn thị Thanh Trí , và 2 ảnh của hình 2 ngôi trường Võ Tánh và Nữ Trung Học Nha Trang , mà Em và Nguyệt Mai đã cất công lục lọi tìm được…tặng chị hồi ấy…, gắn vào comment này của chị nghen , vì bài viết anh Công Thành chia sẻ…không có hình 2 ngôi trường…

      Được chứ em ! Chị cảm ơn em trước đó…
      Đừng…nhăn mặt…vì cái…làm phiền quá đáng…của bà chị già này nghen…! hi..hi..

      ***
      CON ĐƯỜNG CÓ LÁ ME BAY

      Nguyễn Thị Thanh Trí

      Đó là con đường Gia Long ngày xưa ở Nha Trang ( nay là đường Thái Nguyên ), từ Mã Vòng đi thẳng qua nhà ga đến Nhà thờ chính tòa ngã Sáu. Rồi từ ngã Sáu này, ta có thể đi đường Lê Thánh Tôn xuống biển, hay đi xuống bệnh viện ( nhìn qua bên kia đường là Quân y viện Nguyễn Huệ ), thẳng xuống trường Võ Tánh, hay quẹo qua Yersin đến ngã giao nhau bệnh viện, siêu thị Maxim Mark ( rạp Tân Quang trước kia ).
      Con đường Gia Long ngày xưa ấy đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. Con đường ấy, khi đầu tiên, tôi, một cô bé nhà quê ngơ ngơ ngác ngác, theo các bạn cũng ngác ngác ngơ ngơ như tôi lò mò tìm đường xuống Nha Trang thăm cô giáo bị bệnh. Mấy đứa tôi lạng qua lạng lại, đi đùm túm một bầy tìm số nhà, tìm nhà…
      Cô mặc áo ấm, chạy ra ngạc nhiên nhìn lũ học trò nhà quê nhỏ xíu dụm chùm nhau, nói không dám nói, ngồi không dám ngồi, ăn không dám ăn. Mắt cô tròn xoe, môi cô há ra ….rồi cô khóc, nước mắt chảy dài, xoa đầu từng đứa học trò yêu quý. Nước mắt cô rơi xuống từ lông mày, mắt, gò má, xuống miệng tôi. Tôi để yên, không dám chùi nghe mùi vị mằn mặn của yêu thương. Tôi muốn giữ lại kỷ niệm của cô. Tôi sung sướng. Tôi hạnh phúc. Tất cả những gì của cô giáo đều là thần tượng của lũ học trò nhỏ chúng tôi. Cô ôm tất cả trong vòng tay, thầm thì :” Vậy mà lúc nào cô cũng nhăn nhó phiền lòng đi dạy ở một vùng quê xa lắc. Các em dễ thương lắm! Cô thương lắm !”
      Chúng tôi xúc động, bao đứa ôm cô, cùng khóc với cô. Nước mắt hay lây. Nước mắt trong sự cảm thông. Nước mắt của tình thầy trò chan hòa. Lần về, sợ lạc đường, bọn tôi đi trên con đường cũ. Tôi kéo lũ bạn đi nhìn hàng me xanh cao vời, chầm chậm đạp trên lá me vàng đầy lề đường, rồi có lúc chạy đuổi bắt nhau. Lá me vẫn đuổi kịp bọn tôi, rơi đầy trên tóc, đến khi về nhà má hỏi, vẫn còn lá me vướng víu.
      Đó là năm học lớp nhì lớp nhất gì đó. Thi đệ thất đậu, tôi học trường Trung học Diên Khánh ở Thành, dưới của Đông trên của Tây. Áo dài trắng lúng túng vụng về, đạp xe lóc cóc, đi với Lê, con nhỏ bạn thân, đi cùng chị Phượng chị Tỵ, qua cầu Hà Dừa đến trường. Xong đệ Tứ, bọn tôi được nhà trường chuyển danh sách xuống Nha Trang trường Nữ Trung học.
      Trường Nữ Trung học ! Nghe đã thấy sướng rơn cả người.
      Trường Nữ Trung học ! Ngôi trường mà tụi con gái cả tỉnh chúng tôi đều mơ ước được một lần bước chân vào cổng trường ấy.
      Trường Nữ Trung học ! Ngôi trường đào tạo bao nhiêu cô gái học giỏi, ngoan, thi đậu vào đại học.
      Tôi vui lắm !
      Tôi mừng lắm !
      Gặp các bạn đều khoe một chút. Ba má, anh chị em, bà con xóm làng đều xúm xít mừng phụ. Nhưng tôi cũng buồn vì chị Phượng chị Tỵ sang ngang “ chị đã theo chồng bỏ cuộc chơi “. Chị đã lớn. Trái tim đã đập loạn xạ khi gặp ánh mắt của chàng trai. Chị học mà anh chàng Đại úy cứ đứng cạnh hàng rào nhìn vào chờ đón đưa. Một bữa thầy Nhơn dạy Anh văn ngồi trên cửa sổ tập chúng tôi đọc bài trong tập English for today, thấy “ ông đại úy “, tụi tôi cười chúm chím, thầy đến gần cô học trò nhỏ nhất lớp ngồi bàn nhất hỏi : “Ai thế Trí ? “ Tôi ngu ngơ khai thiệt “ Dạ, bồ chị Tỵ đó thầy ! “ Tôi sợ thầy quá mà làm sao dám nói láo. Khi về đường bị chị Tỵ gõ cho cái u đầu :” Ngu quá ! “ Tôi xoa xoa đầu :” Chứ em nói sao bây giờ ? “ Còn thầy Du dạy Công dân, hôm kêu chị lên dò bài, nhìn theo ánh mắt của chị và tụi tôi, thấy ông lính đeo lon mai vàng sáng chói, giày bốt-đơ-sô (Botte de saut) cao cổ, chị không thuộc bài, không trả lời câu hỏi của thầy được, tôi che miệng nghểnh cổ lên nhắc, “ Trí, dám nhắc nữa hả !” Thầy la to, tôi hoảng hồn rụt cổ quay mặt xuống. Thầy hỏi thêm vài câu, rồi cười cười :” Thôi về chỗ, tối đi đâu mà bây giờ không thuộc bài ? “ Thầy trắng, cười mím chi “ đía đía “, mắt nheo nheo. Cả lớp cười to, chị Tỵ cũng cười theo mà miệng méo xẹo. Mấy chị lớn hồi đó, mặc áo dài đẹp ơi là đẹp, eo o đàng hoàng, ngực cao eo nhỏ, 3 vòng rõ rệt. Còn tôi, suôn đuột từ trên xuống dưới, 3 vòng như một, mà có khi vòng 2 bằng vòng một. Mấy chị cứ chọc : Nó bằng trái chanh. Ban đầu tôi không hiểu, ngơ ngơ, sau này hiểu ra …mắc cỡ. Chỉ còn chị Nhị, tôi và Lê xuống Nha Trang học. Tôi tưởng tượng mình là nữ sinh áo dài trắng tha thướt, tay xách cặp, đội chiếc nón xinh xinh, đi đôi guốc cao gót yểu điệu đến trường. Từ đó, tôi có suy nghĩ là : Mình phải học, phải lo học thôi, học thật giỏi, thật ngoan để có tương lai, để ba má vui lòng. Bao chuyện “ Ngõ vắng xôn xao “ để lại một bên. Tôi tưởng tượng suốt đêm phố xá lên đèn, mình sẽ không đi đâu hết, chỉ học, rồi đứng trên lầu cao nhìn xuống thiên hạ dập dìu ong bướm, tôi dặn lòng không được liếc bên này, ngó bên kia, học đi, sau này sẽ tính. Bao dự định trong đầu.
      Tôi sẽ ở nhà ngay phố, sẽ hằng ngày mặc áo dài đạp xe mini đi học, có bao ánh mắt nhìn theo, mình sẽ nghiêm nghiêm đi thẳng. Rồi tôi nghĩ đến con đường Gia Long ngộp lá me bay. Tôi nhớ nó ray rứt. Bao năm qua, nó nằm im trong ký ức, nó ngủ yên một góc trong tâm hồn, bây giờ nó trỗi dậy mạnh mẽ khi biết tôi sắp xuống Nha Trang để học, học trường Nữ. Con đường im mát, các ông me già đứng trầm ngâm suy nghĩ chuyện đời, lá me xanh, xanh ngắt. Lá vàng rơi rụng, bay bay theo gió. Tôi sẽ đi theo chúng, chạy theo hứng lấy lá vàng. Lá ơi, hãy rơi đi, trên tóc, trên áo dài trắng của ta đây này..Con đường có lá me bay là thiên đường riêng của tôi…
      Nhưng cuộc đời đâu có đẹp như tôi tưởng. Để cho tôi có một chỗ ở tốt để học, má tôi và ông anh đi tìm nhà bà cô mà hồi giờ ít gặp. Nghe anh nói, nhà bà cô ở trên đường Gia Long, tôi reo lên : “Trời ơi ! sao sướng thế ! Sao Ông Trời thương mình thế !” Nhưng đâu có phải. Hồi trước thế, nhưng sau này nhà cô chuyển đi xuống đường Ngô Quyền, khu cư xá Công chánh, phía trên tòa Tỉnh, gần biển. Trong khi chờ má và anh tìm nhà, tôi theo ở nhà chị Nhị. Lê, nó ở với dì, có con nhỏ, ngày nào cũng phải dỗ em ru ngủ, giặt giũ mà nhà chật quá, toilet chung, nhiều lúc gặp tình huống cười ra nước mắt, nó kể, tụi tôi cười mà nhớ nhà quá đỗi. Tôi ở tạm nhà chị Nhị, gặp nhỏ Phương, có mấy anh trai bặm trợn, ra vô nói cười, tôi sợ quá, nép vào dưới bếp, nghe mấy ổng hỏi :” Ủa, tao mới thấy con nhỏ nào đây mà ? “ Chị Nhị và Phương cười : “ Bạn em đó, nó nhát lắm, đừng chọc nó.” Tôi nhát như cáy. Tôi sợ đủ thứ. Sợ mấy ông con trai. Sợ mình không giữ nổi lòng mình. Nghe má dặn, sợ mới nắm tay đã có …bầu. Tôi chỉ ở nhà chị Nhị được một tuần rồi theo má đến nhà bà cô.
      Nhà cô đông anh em, có chị học trên tôi 2 lớp, có anh học bằng lớp tôi, có em học trường Nữ với tôi, có em nhỏ học lớp…đủ thứ. Nhà đông người nhưng mà vui, sống rất tình cảm. Anh Tâm học Võ Tánh, học giỏi, học cả võ, suốt ngày cứ đánh đấm, chiều nào cũng mặc bộ đồ trắng mang đai đi học võ. Anh cột bao cát lên cây, đấm vào đó bịch bịch tơi bời hoa lá, có bữa tôi đi ngang, anh suýt đánh cả tôi. Tôi xịu mặt muốn khóc mà ổng không nói được một câu xin lỗi, chỉ nheo mắt cười. Bạn anh đến nhà chơi, tôi trốn biệt. Có lần đang học dở dang, bạn anh đến, tôi bay xuống nhà dưới. Mấy người tò mò, lật qua lật lại vở tôi :” BẢN MẶT SONG SONG….Ai học đây mậy ? Chữ nghĩa đàng hoàng sạch sẽ, chắc con gái quá.” Tim tôi đập mạnh, như muốn nhảy ra ngoài. May quá, anh Tâm chỉ cười không đáp. Hình như sau đó mấy năm, anh Tâm và mấy người bạn đậu Tú tài rồi đi Hải quân.
      Kiếm tìm một chỗ ở ở Nha Trang là một điều vô vàn khó khăn đối với con nhỏ nhà nghèo như tôi. Vậy mà tôi cứ mãi mơ tưởng mình sẽ đứng trên lầu cao ở đường phố sáng choang mà lo học hành. Ba má, anh chị em khổ mà tôi cứ mãi tưởng tượng này tưởng tượng nọ. Thế là từ đó tôi ở nhà cô đi học bằng xe đạp hay đi bộ với nhỏ em. Mỗi lần được nghỉ học hay cuối tuần về nhà, tôi thường quẹo lên ngã Sáu đi trên con đường có lá me bay. Có nhiều khi, tôi cùng chị Nhị và Lê – ba con nhỏ “ nhà quê cháy “ – vừa đi vừa ôn bài vừa nói chuyện rôm rả. Có khi tôi chỉ đi một mình, chạy lòng vòng các cây rồi mỏi gối ngồi dưới gốc ông me già nào đó đọc báo Tuổi Hoa, Ngàn Thông hay Học đường mới. Một bữa, được nghỉ tiết học cuối, tôi đi chầm chậm trên con đường có lá me bay ấy. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ về bài toán ôn hằng đẳng thức rồi đưa tay hứng lá me bay. Tôi khoái quá, nhìn lên trời, nhìn lên vòm lá xanh điểm xuyết lá vàng không thấy mây trời đâu. Tự nhiên có tiếng đằng hắng sau lưng. Tôi giật mình quay lại. Một anh chàng áo sơ mi trắng, quần tây xanh, tóc care…nhìn qua cũng có vẻ ngờ nghệch như tôi. A, cũng đi học đây. Tôi đâu có ngán, học trò mà, không biết học trường nào đây. Dòng chữ Võ Tánh trên mép áo. Ạ, trường Võ Tánh. Cũng giỏi hén ! Tôi đi nhanh. Cũng là học sinh như tôi. Đã bảo không ngán không sợ mà sao vẫn run. Tôi đi. Cái cặp xộc xệch qua một bên. Chiếc nón cứ nghiêng qua nghiêng lại. Anh chàng đi ngang cùng với tôi hỏi :” Ủa, sao thấy đi trên đường này “ quài”? “ “ Quài “. Uý trời ! Nói chuyện với con gái mà không uốn miệng uốn lưỡi gì hết. Đáng lẽ phải “ hoài “mới đúng điệu chứ. Câu hỏi hay nhưng không có danh xưng. Chắc mắc cỡ không biết xưng hô thế nào. Tôi cười nửa miệng quay đi :” Con đường có lá me bay này là của tui !” “ Của tui ???” Anh gằn giọng hỏi. Tôi cười gật đầu rồi đi tuốt một lèo về nhà bà cô. Anh đi theo sau, đi hoài đi hoài. Tôi đi trước, đi mãi đi mãi. “ À, à…, có thể cho tui xin trồng một cây si trên con đường đó nhen ! “ A, cũng văn hoa gớm ! Tôi nín thinh, đâu dám nói gì đâu. “ Tui trồng…” ấy “ tưới.” “ Ấy “, tôi suýt cười thành tiếng, bặm miệng lại. Đến ngõ, tôi chạy vào nhà một mạch, mặt đỏ bừng, tim nhảy đụi đụi mà quên hát bài “ Ngày xưa Hoàng Thị “ “ Em tan trường về, anh theo ngõ về…” Tụi nhỏ thấy tôi khác khác, hỏi không nói, nhìn theo, thấy anh chàng đứng đầu ngõ dưới gốc cây nhìn vào nhà. Tụi nó cười vang, chọc tôi : “ Lêu lêu…mới bây lớn mà có người theo “. Tôi mắc cỡ chạy vô buồng thay áo quần rồi ở luôn trong đó khóc miết cả buổi chiều.
      Rồi từ đó, mỗi lần đi trên con đường này, tôi đều thấy anh chàng đi ở phía trước hay bước chậm phía sau. Tôi vụng về vướng víu, chân nọ đá chân kia…nhưng lâu lâu cũng len lén nhìn lại phía sau.
      Khi đậu Tú tài, tôi giã từ Nha Trang, giã từ con đường có lá me bay, giã từ anh chàng không quen biết …tôi đi vào con đường làm người lớn. Sôi nổi – Hoạt động – Yếu mềm – Mạnh mẽ – Bản lĩnh – Nghị lực – Nhõng nhẽo – Mít ướt – Đam mê – Mộng mơ – Lãng mạn- Quyết đoán….
      Bây giờ nhớ lại vẫn thấy lòng mình xúc động, nhớ tà áo trắng đâu đây, nhớ anh chàng Võ Tánh văn hoa mà nhát gái, nhớ con đường lá me xanh cao vời im mát..Bây giờ, nó không phải là của tôi, nó đã thay đổi, cửa hàng cao ngất, ngôi nhà đồ sộ, phố xá xênh xang. Nhưng nó vẫn là của tôi, trong tâm hồn, trong trái tim tôi, con đường có lá me xanh đầy kỷ niệm của một thời áo trắng….

      ***

      —–

      (nguồn hình: ninh-hoa.com)

      ***

      Cảm nghĩ về Võ Tánh – Nữ Trung Học Nha Trang

      Tácgiả: Nguyễn thị Thanh Trí

      Ủa ! Ghép hai trường lại hả ? Hai trường là một hả ?
      Trường nhỏ xíu cũng đứng một mình, chắc trên thế giới này chỉ có Võ Tánh – Nữ Trung học Nha Trang là ghép tên chung lại.
      Ai mà nghĩ ra chuyện này cũng lạ ghê ! Cũng hay ghê !
      Vui hội ngộ cũng là một !
      Tập san cũng là một !
      Đó là chuyện ngày nay. Chuyện của những người tóc đã ngã màu sương gió, mái tóc muối tiêu, tóc hoa râm, có cháu kêu bằng ông nội, bà ngoại, đeo kính gọng trề xuống mũi, dấu vết thời gian in dấu chân chim ở đuôi mắt khóe miệng . Chứ còn ngày xưa ấy hả ? Mắc cỡ gần chết ! Mỗi lần đi ngang qua trường Võ Tánh là mấy cô nữ sinh Nữ Trung học phải rủ nhau ba, bốn người mới dám đi qua, e lệ, ngại ngùng, ríu chân lại, thế mà cũng nghiêng nghiêng vành nón lén nhìn lên coi thử mấy anh Võ Tánh có nhìn mình không ? Kể cũng lạ ! Sự đời là thế ! Đã làm duyên, đã sợ rồi thế mà cũng muốn ” người ta ” nhìn mình !!!
      Trường Võ Tánh nằm trên đường Bá Đa Lộc dưới hàng cây râm mát, tán lá xanh um. Con đường êm ả, thơ mộng, chiều tà hoàng hôn phủ ráng vàng mà anh nam sinh Võ Tánh quần xanh áo trắng, tóc care, chị nữ sinh Nữ Trung học áo dài trắng, xõa tóc thề ngang vai đạp xe mini cùng đi song song về phía biển..thì không còn giấy mực nào mà nói cho hết.
      Hình như chỉ cách một con đường – à, mà không – chỉ cách một bãi đất trống, con đường nhỏ là bên kia ngôi trường Nữ Trung học Nha Trang tọa lạc. Có thể lúc ấy là một khuôn viên nhỏ, có khu phụ bên kia đường Lê Văn Duyệt nhưng đối với tôi là một cái gì to lớn, vĩ đại, một thiên đường mà tôi đứng ở ngoài ao ước để rồi được bước hẳn thực sự vào ngôi trường, thực sự là nữ sinh Nữ Trung học Nha Trang tưởng như mình chấp cánh bay lên tận lên mây thu hút thành phố Nha Trang trong tầm mắt. Trường Nữ Trung học lúc ấy có hàng dương trồng ven bờ tường, có hàng hiên, có ngôi tầng lầu mới xây, lớp chúng tôi được học trong nhà mới. Thích lắm ! Lầu cao của trường Võ Tánh, lầu cao của trường Nữ đứng ở đó nhìn ra thấy biển xanh ngăn ngắt muôn đời sóng vỗ, thấy hòn Mun, hòn Tre (bây giờ là Hòn Ngọc Việt) hòn Sỏi, hòn Tằm…thấy núi thâm thấp như nàng Tiên nằm ngủ, thấy hàng phi lao rì rào trong gió…
      Tôi nghe mấy chị lớn nói rằng: Giờ ra chơi mấy anh Võ Tánh đứng trên lầu nhìn sang trường Nữ đưa tay ra dấu…và có những mối tình đã đến với nhau như thế. Thật, giả…tôi không biết, không hay bởi tôi cứ chống cằm lên, há miệng to ra mà nghe chị này đến chị khác kể đủ thứ.
      Hồi ấy, Nha Trang có rất nhiều trường, nhưng chỉ có Võ Tánh, Nữ Trung học là trường công lập (Chúng tôi cứ gọi tắt là trường Nữ). Trường tư thục: Văn Hóa, Kim Yến, Bá Ninh (nam sinh, Công giáo), Thánh Tâm (nữ sinh, Công giáo) trường Bồ Đề (Phật giáo, ngay chùa Long Sơn), còn có trường Văn Hóa Quân đội học ban đêm. Tôi ít biết lắm, chỉ nghe nói, thậm chí không biết trường ra sao nằm chỗ nào vì tôi chỉ một đường mà đi từ nhà cô đến trường. Vào học được trường Nữ là “oai” lắm vì hồi đó thi vào Đệ Thất rất khó, có thể một chọi năm mươi. Tôi còn nhỏ xíu, lơ ngơ láo ngáo, từ lớp Nhất bay ngay vào đệ Thất Trung học Diên Khánh luôn, trong khi mấy người học Tiếp liên mấy năm mới vào được đệ Thất trường công (may rủi !). Lên đệ Tam, xuống Nha Trang vào trường Nữ Trung học ” như con chim non thấy quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngại ngùng e sợ “. Tôi nhà quê, tôi áo trắng suôn đuột không eo o, rộng thùng thình như bơi trong chiếc áo. Nhưng rồi cuộc sống học trò hòa nhập thật nhanh, thật vui.
      ……..
      Ngày nay, học trò đối với thầy cô giáo gần gũi, có khi “cá đối bằng đầu “, chứ ngày đó tụi tôi sợ thầy cô một phép, thầy cô ở xa là ở đây đã chuẩn bị chào, còn run nữa đó. Thầy cô là cái gì cao xa vời vợi không bao giờ với tới, học trò tụi tôi nhìn theo ngút mắt, lòng ngưỡng mộ mà…hít hà, và ước mơ làm cô giáo cũng ươm mơ từ ấy. Thấy cô Hiệu trưởng Bùi Ngoạn Lạc dáng nhỏ nhắn, đi từ phòng Hiệu trưởng xuống các lớp là tôi đứng nép mình một góc vừa sợ vừa chiêm ngưỡng. Cô đẹp một cách dịu dàng quý phái của xứ Huế mộng mơ, bênh vực một rừng con gái, giữ gìn nền nếp. Thấy xe Jeep, mấy anh chàng Hải quân, Pilot hào hoa ” trồng cây si ” trước cổng trường là cô nhìn đăm đăm, vẻ không vui. Cô à ! Em vẫn thường chạy xe ngang qua ngôi nhà thân thương của cô ở đường Hồng Bàng mà nhìn mà nhớ….
      Cô Nguyễn Ngân dáng cao lớn, hòa nhã, mỗi khi Đoàn Y tế đến khám nữ sinh là cô theo sát một bên. Chị lớn khám xong ra, tụi tôi ùa tới, chị nói nhỏ : Ổng bắt tao cởi áo ra mày ơi ! Tao cởi chút đưa cánh tay ra..” Tụi tôi nhìn nhau…À, mặc áo dài thì đưa cánh tay ra phải cởi một phần áo chứ…Vậy mà cũng xôn xao, tức cười quá ! Đúng là tuổi học trò ! Và khi mặc áo dài là phải mặc áo lót bên trong, bạn nào không mặc ấy hả ! Thế nào cũng được mời lên phòng của cô. Năm ngoái, có dịp gặp lại cô và thầy. Vẫn dáng điệu ấy, nét người ấy và tôi vẫn là cô bé học trò nhỏ ấp a ấp úng trước mặt cô.
      Cô Nguyễn Thị Thanh Trí dạy Vẽ, dáng cô sang trọng, thường mặc áo dài đen trên xe hơi bước xuống như bà hoàng…tụi tôi lác mắt nhìn theo. Cô đưa tay phác một cái trên bảng là một hình ảnh đẹp ra. Bây giờ được biết cô vẫn đẹp như ngày nào và cô là tác giả vẽ mẫu Logo cho Hội ngộ Võ Tánh – Nữ Trung học, lòng xúc động dạt dào. Xin cám ơn cô ! Nguyễn Thị Thanh Trí học trò của cô muôn ngàn lần nhỏ bé trước cô giáo Nguyễn Thị Thanh Trí của mình…
      Thầy Hồ Viết Đốc dạy Toán khi mất đám tang thầy học trò đưa tang cả cây số ; thầy Lại dạy Văn mắt nheo nheo khi xuống giọng, thầy Cang dạy Lý vừa đi vừa cười cười, thầy Bào dạy Địa nhỏ người hiền hiền, cô Hương dạy Vạn Vật…..thầy Khế dạy Toán lúc nào cũng nhắc : trừ với trừ là cộng nghe chưa, khi nào có dấu trừ là phải chú ý, còn dấu cộng là thoải mái..Thầy trẻ, mới ra trường dạy trường toàn con gái nên ngại lắm. Mấy chị lớn đẹp gái thường chọc thầy, còn tôi nhỏ xíu, xấu xí ngồi bàn nhất nên có gì thầy thường cúi xuống hỏi nhỏ tôi. Có lần thầy hỏi: Mấy chị nói gì thế ? Tôi thật thà : Dạ, Mấy chị nói thầy giảng Toán dễ hiểu, mà nói ” xe độp ” đâu có xe nào là xe độp đâu – chả là thầy là người Quảng, xe đạp thành xe độp – và…” Và sao nữa ?” thầy nôn nóng…Tôi ngập ngừng: Và đẹp trai…Tôi ngu ngơ khù khờ có gì nói hết, ra lớp mấy chị la còn thầy mặt đỏ bừng bỏ lên bảng không nói một tiếng.
      Rồi tụi Nữ Trung học chúng tôi cũng muốn biết mặt thầy Bùi Ngọan Lạc, thầy Nguyễn Ngân, thầy Lê Nguyên Diệm, Hiệu trưởng trường Võ Tánh. Thế là, tụm năm tụm ba đi từ trường Nữ ngang qua Võ Tánh ra Thông tin đón xe về Thành, chầm chậm nhìn nhìn tìm tìm. Tìm để biết mặt thầy, cũng chỉ đứng xa xa, còn sợ mấy anh chàng Võ Tánh nữa chứ. Cũng năm ngoái đây, tôi gặp lại thầy Trần Đăng Nhơn. Thầy vẫn còn phong độ, dáng cao cao trẻ trung, nhắc lại kỷ niệm xưa thầy mới nhớ ra ” cô bé học trò nhỏ xíu mặt tròn hay khóc vi bạn chọc ngồi bàn nhất, cứ chống cằm nhìn thầy “..” Bây giờ thì vẫn còn xuân sắc, còn quậy quọ nữa chứ ! ” Thầy nheo mắt cười cười nhìn cô học trò ngày nào cười cười nói nói ” đạo diễn ” chụp hình bắt thầy Nhơn cô Cúc đứng gần nhau còn choàng vai nữa chứ ! Hôm lên chơi Memoto, khu du lịch xanh quê của thầy, phía trên nhà tôi chút xíu, do con trai thầy Trần Đăng Liêm quản lý.
      Còn nhiều, nhiều thầy cô nữa !
      Còn nhiều, nhiều bạn bè nữa, của Võ Tánh – Nữ Trung học Nha Trang mà mỗi lần nhắc đến là mỗi lần mắt mở to lên, miệng cười vang : ” A ! nhớ rồi !
      Thầy cô ơi !
      Bạn bè ơi !
      Hai trường Võ Tánh – Nữ Trung học Nha Trang ơi !
      Xa rồi vẫn nhớ….
      Biển ngàn đời sóng vỗ rì rào hát bài hát tình ca bất diệt, tình thầy trò, tình bạn bè, tình yêu đôi lứa, tình yêu mái trường ngói đỏ rêu phong.
      Ngày nay, thầy cô, bạn bè đã xa, khung cảnh trường thay đổi đổi thay nhưng thầy cô kính mến, bạn bè yêu quý, mái trường thân thương vẫn còn in dấu kỷ niệm trong góc tâm hồn của mỗi một chúng ta, để rồi có dịp bùng cháy lên khi hội ngộ thấy mình vẫn nhỏ bé như ngày nào, thời còn cắp sách đến trường, nhỏ bé trước thầy cô giáo, vui cười đùa với bạn bè dù mái tóc điểm sương. Thời mà đang chờ thầy cô đến dạy mà nghe tin báo thầy cô bệnh được nghỉ là thích lắm, la vang cả trời mà quên mất không biết thầy cô bệnh như thế nào…
      Hội ngộ Võ Tánh – Nữ Trung học Nha Trang xa xôi bên trời Tây ấy – ủa quên, bên trời Mỹ ấy – cách xa nửa vòng trái đất mà mình thấy như đâu đây, như chùm hoa phượng đỏ rực trên sân khấu, tiếng hát Hè về ” Trời hồng hồng nắng trong trong…”, tiếng đàn dân tộc làm nhớ đến quê hương, tiếng trống trường : Tùng…Tùng…Tùng…vang lên báo hiệu giờ vào lớp, giờ ra chơi của thời áo trắng bây giờ ai tóc ngã màu muối tiêu…thử hỏi ai mà không nôn nao xúc động !!!
      Bức ảnh trắng đen các anh nam sinh Võ Tánh quần xanh áo trắng theo nhịp bước diễn hành, một đoàn các cô nữ sinh Nữ Trung học Nha Trang áo dài trắng, tóc thắt bím dịu dàng ngây thơ, trái tim ai mà không bồi hồi xao xuyến. Thời gian cứ trôi, trái đất vẫn quay, ai làm gì thì làm, đoàn Võ Tánh – Nữ Trung học Nha Trang cứ trẻ mãi, tóc xanh mãi và vẫn cứ bước theo nhịp bước hành khúc học sinh.
      Khung trời áo trắng một thời để nhớ, khung trời kỷ niệm một thời e ấp, ngây thơ vụng dại. Lá thư viết rồi lại xóa, thức trắng đêm để rồi không dám gởi, làm cả một trời thơ cho nàng, tự nhiên ai cũng là thi sĩ…
      Hãy nhớ và viết đi bạn.
      Vì ” quãng đường trước mắt chúng ta không dài lắm ” để nỗi nhớ thương hoài niệm tâm hồn mình trẻ lại, Vì người già thường ngoái đầu nhìn lại dĩ vãng mà thương mà nhớ mà chiêm nghiệm cuộc đời…
      Và những lúc kỷ niệm dâng tràn, bạn hãy mở toang cánh cửa tâm hồn, trái tim rộng mở để nghe lại một thời xa xưa. Có thể lúc ấy những giọt nước mắt tuôn ra..Đừng vội lau nhen bạn…Hãy để những giọt nước mắt thương nhớ ấy chảy dài xuống, chảy dài xuống…Vì lúc ấy là lúc đẹp nhất của đời người….

      Nguyễn thị Thanh Trí

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/01/2012 lúc 23:09

        @ Phay Van mến yêu :

        Cảm ơn em gái yêu , Em thật là…cừ…!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/01/2012 lúc 23:28

        VẪN CÒN ĐÂY !

        Năm công chúa ngày xưa
        Năm cô bé với năm cái cười rất…” quái ” !
        Mùa xuân đi qua rộn ràng trong lớp ấy
        Có chú ve sầu chợt thức khóc trên cây ,

        Vẫn còn đây !
        Năm tà áo trắng tung bay
        Năm nhịp guốc cùng khua đều lóc cóc
        Xe vẫn dựng quanh những hàng bún ốc
        Hoa điệp rơi vàng trong nhịp muỗng leng keng

        Vẫn còn đây !
        Năm bài hát thân quen
        Năm giọng…” hú “…của một thời tóc bím
        Những chiếc nơ xanh , trắng , vàng , đỏ , tím
        Vẫn lúc lắc bay , ngúng nguẩy trong chiều

        Kỷ niệm vọng về từ năm tháng cô liêu
        Trang giấy cũ bỗng nhớ nhung màu phượng cũ
        Một chiếc lá rơi giữa sân trường nắng rũ
        Mùa hạ đâu rồi
        Áo trắng ấy
        Ngày xưa ?

        ( Thanh Trắc – Nguyễn Văn )

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/01/2012 lúc 23:43

        @ Phay Van mến yêu :

        Trong các tập thơ sưu tầm của con bé út đó em…
        Chị nhớ lại nên lấy gõ lên…” nhem nhem “… chia sẻ…với những bạn nào…cũng hoài cổ như chị…, để cùng có đồng minh…Bảo Trâm…rưng rưng…chứ…! hi..hi..

        P/s : Bảo Trâm ơi…, vào đọc để cùng chia sẻ…rưng rưng…, Bảo Trâm nhé !

      • Nguyễn thị Bảo Trâm
        03/01/2012 lúc 11:51

        Chào chị Nha Trang, chị Nguyệt Mai và cô Phay Van: Ông ấy đang giữ các cháu, Bảo Trâm vào chơi…một chút đây.
        Cám ơn hai chị và cô Phay Van đã chia sẻ lại những bài viết cũng như những bài thơ, mà khi đọc Bảo Trâm cũng thấy lòng rưng rưng nhớ về những kỷ niệm của một thời áo trắng học trò lắm…
        Hai bài viết và hình ảnh 2 ngôi trường thân yêu, Bảo trâm đã đọc hôm trước khi chị Nha Trang có giới thiệu, nay đọc lại, cảm xúc bồi hồi rưng rưng vẫn như cũ, phải công nhận chị Thanh Trí…viết hay quá, đã đánh động và khơi dậy vào tiềm thức hoài niệm của các thế hệ học sinh ngày ấy…
        Chị Nha Trang ơi, chị có lần nào được dịp hội ngộ cùng bạn bè năm xưa của mình chưa?
        Bảo Trâm đã có 2 lần, cách đây 7 và 5 năm trước ở Nha Trang…đó chị.

      • Trần thị Bảo Vân
        03/01/2012 lúc 13:23

        Chị Năm: công nhận 2 bài viết của chị Thanh Trí..” độc chiêu”..thật!
        út không là người trong cuộc thế hệ các chị, nhưng hôm trước đọc một lần rồi, nay đọc lại..vẫn cảm..được cái hồn sâu lắng kỷ niệm đầy rưng rưng..của người viết trong từng câu chữ..
        Thật là..TUYỆT!!!!

      • Trần thị Bảo Vân
        03/01/2012 lúc 14:00

        Chị Hai và chị bảo Trâm ơi! Trong tấm ảnh của trường Nữ Trung Học Nha Trang, có 4 chị…
        vậy chị Hai..đứng ở..số mấy, chị bảo Trâm..số mấy? hihihihi…

        Ảnh chắc là đã hơn 40 năm, nhưng nhìn lại chắc như..mới hôm qua..phải không hai chị…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:16

        @ Út Vân mến yêu :

        Thì chị Hai và chị Bảo Trâm đứng… đó…đó…! Út không thấy sao…! hi..hi..
        Chị nào nữ sinh Nữ Trung Học Nha Trang mà…đứng đó…, thì…cũng là chị Hai và chị Bảo Trâm hết…út ơi…!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:24

        @ Phay Van mến yêu ;

        Vậy thì…cô nương…cũng áo dài , nón lá , cắp cặp…đứng trước cổng trường Ngô Quyền xưa , như Út Vân đã nói rồi…, đúng không ! hi..hi..

      • 03/01/2012 lúc 22:32

        Chị Nha Trang: Dạ không. Em không dám mạo nhận, vì em không được may mắn hưởng cái nền giáo dục nhân văn hồi xưa ấy. Thế hệ em bị nhiễm chất lưu manh xhcn mất rồi.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:31

        Chời…chời…! Cô út này ” tuyển ” bài thơ ở đâu mà giống thơ…bổ túc văn hoá…dzữ dzậy…trời…!!!

        Chị Hai…chịu thua út…luôn đó…út !!!

      • 03/01/2012 lúc 22:35

        Chị Nha Trang: Chị có nhớ một lần chị bắt em mang bài hát ra cho Chị đốt không (bài hát có câu “Biển Nha Trang hôm nay gió lộng, cờ giải phóng phấp phới tung bay…”). Sao em muốn đốt bài thơ của Bảo Vân quá!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:43

        @ Bảo Trâm thân mến :

        Nha Trang chưa một lần nào được hội ngộ chính thức với các bạn học ngày xưa hết…Trâm à !
        Nhưng năm nay , trong chuyến về Nha Trang thường lệ hàng năm ( 30/4 ) , thăm gia đình người chị , thì bất ngờ gặp lại được vài người bạn cùng lớp của Trang năm xưa – nay định cư ở nước ngoài – và chỉ là lần duy nhất trong 36 năm nay…đó Trâm !

        Như vậy là Trâm được hội ngộ với bạn bè 2 lần ! Wow…, Quả là hạnh phúc thật…, phải không Trâm !

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:49

        @ Phay Van mén yêu :

        Khoan…khoan…đã em !
        Mai khi út nó vào chơi…em…điểm huyệt…xem thử…ý nó…như thế nào , mà lại ” chơi ” thơ dạng này !?

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:57

        @ Phay Van mến yêu ;

        Có chứ em , chị nào , lớp nào cũng tham gia viết bài , làm thơ..v..v…, nhưng quan trọng là bài của mình có được…chọn không !
        Chị thì luôn luôn…bị loại…từ vòng gởi xe…! hi..hi.. ( mượn ngôn ngữ mới diễn đạt ý đó nghen…hi..hi.. )

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 23:08

        @ Phay Van mến yêu :

        Ui ! Có thể nói…tài năng…nhiều như lá mùa thu…vậy đó em gái !
        Các chị mà được chọn bài…thì toàn là dạng…Công Tằng Tôn Nữ…không đó em…!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 23:14

        @ Phay Van mến yêu ;

        Cũng khuya rồi , đi ngủ…đi em gái…nghen !

  5. Trần thị Bảo Vân
    02/01/2012 lúc 13:34

    Chị Năm ơi..!!!! Bài thơ này..không biết của..tác giả nào..chị coi út em thử làm gan..” ăn cắp “.. gởi dzô..đặc san trường em được hông..chị?????? hihihihihi…

    MÙA PHƯỢNG NĂM NAY

    EM thảng thốt nhịp tim như ngừng đập
    Hạ đã về: hoa phượng nở đầy cành
    Trong phút chốc bảy năm trời học tập
    Theo thời gian đã trôi cuốn qua nhanh

    Quyển lưu bút bạn vừa đưa ban sáng
    Lời dặn dò – nhớ viết thật nhiều nghe!
    Lần cuối cùng đời học trò áo trắng
    Còn trao nhau lưu bút mỗi mùa ve

    Bao kỷ niệm trong em bừng sống dậy
    Thật thân yêu và rất đỗi dịu dàng
    Ý tuôn tràn ngập đầy trên trang giấy
    Mà tim non cứ thổn thức mênh mang

    Và có lẽ em chẳng còn tìm lại
    Trên lối xưa bầy chim sẻ ngoan hiền
    Chúng đã bay – bay vào vùng huyền thoại
    Của tháng ngày trong cổ tích thần tiên.

    ( 1/5/1973 )

    P/s: Chị Ba…không được..mắng út..” ăn cắp ” ..đó nghen…!!!! hiihihihihihi…

  6. 02/01/2012 lúc 14:20

    Vào thăm Phay Van đầu năm mới, được đọc bài mới và có lời chúc mừng năm mới tới Phay và gia đình : Một năm mới an lành và vui khỏe!
    Em cho quá nhiều ảnh nên phải đợi hơi bị lâu mới kéo hết ảnh được. Vả lại bên anh bị chặn FB nên những trang có liên kết với FB thì đợi mút mùa luôn.
    Chúc Phay Van và trang blog của em lần nữa : Đẹp và hấp dẫn mãi!

  7. Lãng Tử
    02/01/2012 lúc 16:06

    Mấy hôm nay bận không vào chơi được.

    Năm mới chúc cô chủ VẠN SỰ NHƯ Ý nhé.

  8. Mai
    02/01/2012 lúc 20:33

    Nguyệt Mai thân ái chào cả nhà,
    Đầu năm, Nguyệt Mai thân ái chúc tất cả các bạn và gia đình một năm mới an vui, hạnh phúc.
    Nguyệt Mai vẫn chưa xong việc, nên sẽ hẹn các bạn sang tuần tới sẽ vào “còm” tiếp nhé!

    Nhà văn Trần Hoài Thư vừa gửi tặng Nguyệt Mai TQBT số 35, chủ đề Trường Xưa, như một quà tặng văn chương do ông sưu tầm. Nguyệt Mai sẽ từ từ post lên cho các bạn, đặc biệt là các bạn trẻ, thưởng thức để các bạn hiểu rõ hơn về một thời…

    Đầu tiên, Nguyệt Mai xin post bài thơ “Nói Với Em Lớp Sáu” của Trần Bích Tiên

    TRẦN BÍCH TIÊN
    ▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
    Nói Với Em Lớp Sáu

    Này em lớp sáu này em nhỏ
    Gặp em rồi không quên em đâu
    Chiều nay hai đứa về qua phố
    Rất tự nhiên mà ta quen nhau

    Em chạy tung tăng không mắc cỡ
    Chị thì bước bước chậm theo sau
    Tuổi mười hai chị xa vời quá
    Chị gọi em chờ, em chạy mau

    Này em lớp sáu này em nhỏ
    Em hãy dừng chân một chút lâu
    Chị vuốt tóc em rồi chị nhớ
    Tóc em thơm ngát mùi hương cau

    Hương cau vườn chị xa như tuổi
    Ba má chị nằm dưới mộ sâu
    Vườn cũ nhà xưa tàn với lửa
    Chị đi về hai buổi âm u

    Gặp em ngoài phố mình như bạn
    Thời mộng trong bàn tay nắm nhau
    Chị ngắt cho em hoa cúc nhỏ
    Em cười cái miệng mới xinh sao

    Ngày xưa chị cũng như em chứ
    Cũng rất ngây thơ rất ngọt ngào
    Chị nhớ mỗi chiều tan học sớm
    Bạn bè đuổi bướm thật xôn xao

    Nhũng con bướm lượn trên bờ cỏ
    Chị cũng như em chạy đuổi mau
    Bây giờ bướm biệt trên đường phố
    Em đuổi sương mù chơi chiêm bao

    Này em lớp sáu này em nhỏ
    “Gặp em rồi muôn thủa không quên”
    Trời ơi câu đó ngày hôm trước
    Ai rót vào hồn chị hỡi em?

    Sách trên tay chị nghe chừng nặng
    Sao cặp em đầy vẫn nhẹ tênh?
    Thôi nhé em về con phố dưới
    Giữ hoài cho chị tuổi Hoa Niên

    • Võ Trung Tín
      03/01/2012 lúc 15:51

      ” Giữ hoài cho chị tuổi Hoa Niên ”

      Chị Ba ơi, bài thơ này chắc là sáng tác trước 1975 phải không chị?
      Vì 2 từ ” Hoa Niên “..ròm em hầu như không thấy trong các sáng tác về tuổi học trò ở VN sau 1975?!

      • 03/01/2012 lúc 16:15

        Tín: em đọc chưa kỹ comment của chị Nguyệt Mai rồi, này nhé:

        Nhà văn Trần Hoài Thư vừa gửi tặng Nguyệt Mai TQBT số 35, chủ đề Trường Xưa, như một quà tặng văn chương do ông sưu tầm. Nguyệt Mai sẽ từ từ post lên cho các bạn, đặc biệt là các bạn trẻ, thưởng thức để các bạn hiểu rõ hơn về một thời…

      • Võ Trung Tín
        03/01/2012 lúc 16:16

        Chị Ba, chị Năm ơi, hai chị có biết tác giả của 2 khổ thơ đối đáp này không, ròm em nghĩ chắc cũng sáng tác trước 1975 thì phải, vì tứ thơ..lãng mạn quá…
        Em gõ chép lại nghen

        1/ ” Em có biết đường đến trường mấy ngả
        Con đường nào anh đếm bước nhiều hơn
        Gốc cây nào anh thường quen đứng đợi
        Nhớ nhung gì khi bóng ngả hoàng hôn ” ( ? )

        2/ ” Em vẫn biết đường đến trường nhiều ngả
        Đường không em anh đếm bước nhiều hơn
        Gốc me tây anh thường quen đứng đợi
        Nhớ em nhiều khi bóng ngả hoàng hôn ” ( ? )

        P/s: Nghe lời chị Năm hồi đó..xúi.., ròm em bắt đầu thích..đọc thơ..đó nghen..hihihihihihi…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:08

        Cha…! 2 khổ thơ của Tín…chia sẻ , hay đấy chứ… Phay Van nhỉ !

      • Võ Trung Tín
        04/01/2012 lúc 12:03

        Chị Hai: dzậy là ròm em chọn thơ..cũng được phải không chị Hai..hihihihihi..

        à, chị Hai và chị Năm ơi, em..”nghe lén” hai chị nói chuyện, anh Hai” ” tán” chị Hai ở gốc.. ” cây dầu đôi “..hihihihi..
        Dzậy ròm em đổi 2 câu thơ này nghen:

        ” GỐC DẦU ĐÔI..anh thường quen đứng đợi
        Nhớ..TRANG ..nhiều khi bóng ngả hoàng hôn ”

        Được hông..chị Năm….!!!! hihihihihi…
        Chị Hai không được mắng ròm em đó nghen….

    • Trần thị Bảo Vân
      04/01/2012 lúc 13:10

      Chị Năm: dzậy như dzầy..thì đúng..hông chị Năm!

      ” GỐC DẦU ĐÔI..TRANG thường quen đứng đợi
      Nhớ..ANH ( Hai ) nhiều khi bóng ngả hoàng hôn ”

      Hihihihhihihihihihi được chưa chị Hai, chị Năm…

    • Trần thị Bảo Vân
      04/01/2012 lúc 13:23

      Chị Năm: Ủa..!!!! chớ chị và chị Hai..888..Gốc dầu đôi..gì gì..đó..thì sao?!
      Út..năn nỉ..chị Năm..cho út..biết..dzới!!!!!

  9. Nguyễn thị Nha Trang
    02/01/2012 lúc 21:43

    Wow…! Hôm nay Trang…vào nhà trễ…, thấy cái Logo xanh lục của bồ tèo xuất hiện là vui rồi !
    Ơ…! Nhưng sao xuất hiện gởi quà rồi…đi liền dzậy… Nguyệt Mai…!!!
    Bồ tèo làm mình…hụt hẫng…thiệt à nghen….

  10. Nguyễn thị Nha Trang
    02/01/2012 lúc 21:47

    @ Phay Van mến yêu :

    Trời…trời…! Em gái post bài…gì mà dữ vậy !!!
    Nội đọc không là…hết giờ , còn đâu…mà trò chuyện…đây…trời…!!!
    Đêm nay chắc…đọc comments…không quá…!

    Cái cô…này thiệt…

  11. Nguyễn thị Nha Trang
    02/01/2012 lúc 22:39

    @ Phay Van mến yêu :

    Sau 1975 , hầu như các trường ở miền Nam mang tên trước đây đều thay đổi !!!
    Vậy trường Ngô Quyền , ngày nay…mang tên gì vậy em ?

    • 02/01/2012 lúc 22:41

      Chị Nha Trang: dạ, vẫn còn tên Ngô Quyền chị à.
      Rồi ra thì sẽ phải đổi, vì ông Ngô Quyền có tội to lắm, dám chống lại thiên triều.
      À, chị có thấy bài của anh Tất Nguyễn không? Tên thật Nguyễn Văn Tất, hiện là kiến trúc sư, người thiết kế công viên Biên Hùng (trong trung tâm Biên Hoà) và trường Ngô Quyền (sau này). Khi nào có dịp đến BH em dẫn chị đi.
      Công viên Biên Hùng thì đẹp, nhưng còn trường NQ thì có nhiều điều phải nói. Trước hết là nó làm em thấy xa lạ, lạc lõng với hình ảnh ngôi trường xưa trong trí tưởng, và …

      .

      Tặng Chị nè:

      Trường Ngô Quyền xưa

      Tấm hình này xưa lắm rồi, chụp ngôi trường NQ- trước kia ở gần bờ sông Đồng Nai.

      Sau này trường được dời lên, cách chỗ cũ khoảng 1- 2 km.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/01/2012 lúc 22:56

        @ Phay Van mến yêu :

        Chị thì mong cho họ… đổi !
        Vì…không đổi…thì các thế hệ anh chị học sinh Ngô Quyền trước 1975…sẽ xót xa cho tiếng tăm lừng lẫy của ngôi trường…vì phẩm chất của học sinh ” Ngô Quyền thời cnxh ” !!!!!

      • 02/01/2012 lúc 23:10

        Chị Nha Trang: Dạ, chị nói đúng đấy, nền giáo dục sau này là một nền giáo dục “vô giáo dục”.
        Năm em lên Ngô Quyền (1981), hiệu trưởng là một vị thiếu năng lực, hi hi. Đào tạo ra chúng em cả mấy thế hệ, một lũ nửa người, nửa ngợm, nửa…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        02/01/2012 lúc 23:36

        @ Phay Van mến yêu :

        Em làm chị nhớ là chị… có đọc ở một entry trước đây trong blog levinhhuy…có nói về một vụ…cậu học sinh…đánh một ” thầy giáo ” vì ” thầy giáo “…ăn cắp cái gì đó…rồi đổ thừa cho..học sinh !!!

        Thiệt là…hết bàn luận !!!!

      • 03/01/2012 lúc 05:23

        Chị Nha Trang: sau 1975 học đường thành chốn bát nháo. Các giáo viên thiện tâm đa số thôi dạy, người ta phải đưa giáo viên ngoài kia vào hỗ trợ. Em đã hưởng một nền giáo dục vô giáo dục.

        Nhiều khi Thầy ngơ ngác đứng nơi ngả tư đường, mấy mươi phút chưa băng qua được. Không có ai tôn trọng luật lệ giao thông. Đèn xanh đèn đỏ mọi người lờ đi như không thấy. Có khi Thầy não lòng khi một đám tang đi qua, không có ai nhường đường, hiếm có người ngả mũ chào người chết. Những gì gọi là bài học Công dân giáo dục đâu cả rồi? Người ta sống với “văn hóa phong bì”, “thủ tục đầu tiên là tiền đâu”, “mạnh được yếu thua”…
        (Thầy Dạy Công Dân- Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh)

      • Nguyễn thị Bảo Trâm
        03/01/2012 lúc 12:07

        Cô Phay Van; Cô hay lắm! post những chi tiết và bài nói về những gì tốt đẹp của giáo dục thì là điều đáng quý.
        Ông nhà có tìm đọc bài này có liên quan đến trường Ngô Quyền ở quê cô, định chia sẻ lại với cô, nhưng Bảo Trâm ” giành” với ông ấy, để gọi là…góp chuyện vào chơi hôm nay nhé:

        ” Nguyen thi Minh Thuy / http://www.Gio-O.com

        Cô gắn link giúp nghen cô Phay.

      • 03/01/2012 lúc 12:25

        Chị Bảo Trâm: Dạ, em cảm ơn chị. Biên Hòa nhỏ xíu chị à, chỉ có hai trường trung học thôi: trường Khiết Tâm (tư thục- của cố linh mục Antôn Lê Hoàng Yến) và Ngô Quyền (công lập).

      • Trần thị Bảo Vân
        03/01/2012 lúc 12:55

        Ui!!!! ” Bác Gái ” Công Thành..XUẤT HIỆN..!!!!!

        Chị Hai, chị Ba, chị Tư, chị Năm….ơi!!!!!!!!!!!!!

        Dạ, Út kính chào..” bác gái” Bảo Trâm..ạ..! hihihihihihihi..

        P/s: ” bác gái”..cho út..kêu..bằng..CHỊ.., như chị Hai, chị Ba, chị Tư, chị Năm.., để út khỏi..” uốn lưỡi”..nghen..” bác gái “. hihihihihihi…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 21:43

        Ui…! Bảo Trâm hôm nay xuất hiện ! Vui thật , thế…Trâm và các cháu nội ngoại đều khoẻ cả chứ ?
        Hay đấy Trâm , vào chơi có gì…hay hay…vui vui , hãy chung tay góp vào chia sẻ thông tin với nhau cho rôm rả nhà Phay Van nghen…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:01

        @ Phay Van mến yêu :

        Hậu quả của một nền giáo dục ” vô giáo dục ” thiếu tính nhân văn nhân bản này , chắc chắn sẽ còn…kéo dài , cũng như sẽ tiếp tục phá nát đạo đức xã hội trong một thời gian dài nữa…, vì hiện nay có thấy sự cải tổ giáo dục nào ra hồn đâu ! Cứ loay hoay như…gà mắc tóc…, cứ nay cải cách…rồi mai lại…cách cải…
        Cách đây khoảng mươi ngày , chị vô tình nghe 2 cháu học sinh – chắc khoảng lớp 10 hay 11 – nói chuyện với nhau về thầy cô , mà 2 cháu ấy dùng cụm từ nghe thật khủng khiếp : ” con mẻ… , thằng chả… ”
        Nghe… mà thật là…xót xa và chua chát…cho cái nghề…đầy cao quý…ở thời buổi bát nháo hiện nay !

        Chợt nhớ lại đoạn văn hoài niệm của chị Thanh Trí :

        ” Ngày nay , học trò đối với Thầy Cô giáo gần gũi , có khi ” cá đối bằng đầu ” , chứ ngày đó tụi tôi sợ Thầy Cô một phép , Thầy Cô ở xa là ở đây đã chuẩn bị chào , còn run nữa đó . Thầy Cô là cái gì cao xa vời vợi không bao giờ với tới , học trò tụi tôi nhìn theo ngút mắt , lòng ngưỡng mộ mà…hít hà . “

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 22:03

        @ Phay Van mến yêu :

        Ui…! Tấm hình Trường Ngô Quyền xưa này , em có hay là từ…Internet… copy về vậy ?

      • 03/01/2012 lúc 22:05

        Chị Nha Trang: dạ em copy từ internet Chị à. Ngôi trường xưa nằm gần bờ sông Đồng Nai và nhà thờ Biên Hoà. Hồi đó em chưa sinh ra, hi hi.

  12. Lãng Tử
    03/01/2012 lúc 11:15

    Vấn đề giáo dục của VN sau 1975, quả đã làm cho cả xã hội phải quan ngại đến bức bối.
    Sự bát nháo, dối trá gian lận trong học hành thi cử, cũng như đào tạo để rồi đề bạt cán bộ trong ngành GD…, đã làm đổ nát tất cả những gì là truyền thống nhân văn tốt đẹp của ngành Giáo Dục nước nhà…

    Cô Phay Van, Lãng Tử tôi nghĩ…sẽ không bao giờ là thừa, khi đề nghị cô gắn lại link bài viết:

    ” Nhìn Lại Việc Thi Tú Tài Ở Việt Nam Trước 1975 ” của Gs Nguyễn Văn Lục .

    Một lần nữa, để những bạn nào chưa có dịp đọc, có thể đọc tham khảo.
    Được chứ cô Phay?

    • Lãng Tử
      03/01/2012 lúc 11:26

      Cô Phay Van: Đọc entry này của cô có nói về trường Ngô Quyền Biên Hoà nổi tiếng một thời trước 1975.
      Lãng Tử tôi có dịp đọc được một bài viết của một cựu nữ đồng nghiệp, đã từng dạy ở trường Ngô Quyền Biên Hoà và trường Nữ Trung Học Nha Trang trước 1975 ( dù rằng tôi và cựu nữ đồng nghiệp này không quen biết ) thấy cũng thú vị lắm…
      Vậy cô gắn link giúp chia sẻ với cả nhà nhé:

      ” Hai Hội Ngộ, Một Tâm Tình – daihocsuphamsaigon.org/index “

      Cám ơn cô.

      • 03/01/2012 lúc 11:38

        Bác Lãng Tử: dạ, cảm ơn món quà quý hóa của bác. Em không được vinh dự học với cô giáo này, bác ạ.
        Năm em lên Ngô Quyền thì thấy một số giáo viên nữ (của “ngày xưa”) vẫn mặc áo dài, phong thái sang trọng, uy nghi, đường bệ… một nét rất lạ lẫm với em, trong cái thời buổi bát nháo ấy.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 21:29

        @ Anh Lãng Tử :

        Cảm ơn anh đã chia sẻ link của bài viết đầy tâm trạng cảm xúc này .
        Trước đây Nha Trang nhớ đã có đọc một lần , và lần đọc ấy đã… khóc , vì như thấy thấp thoáng bóng dáng của mình trong ấy…
        Nay đọc lại…, cái cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn !

      • Nguyễn thị Nha Trang
        03/01/2012 lúc 21:59

        Đúng đấy em ! Em biết rõ…” tạng “…của chị mà…còn hỏi…cắc cớ thế…cô em !

  13. Phạm Hoàng Trọng
    03/01/2012 lúc 12:30

    Những trang báo cũ vàng ố mang nhiều dấu ấn kỷ niệm thời học trò của biết bao người.
    Một entry có nhiều ý nghĩa lắm!

  14. Trần thị Bảo Vân
    03/01/2012 lúc 13:02

    Chị Năm: Có anh Năm bên cạnh không? nếu có nói ảnh..tránh tránh ra chỗ khác nghen..chị Năm!!!! hihihihihi..
    Ui út không dám vừa ăn vừa gõ còm nữa đâu, út hứa “…tứ mã nan truy” dzới chị Hai rồi mà!!!
    Chị Hai ơi!!! chị Năm xúi út..” ăn uống kiểu con gái dzô diên”..như hôm trước chị Hai mắng..út..nè!!!!
    Phạt chị Năm đi.. chị Hai!!!!
    Tức út..hông..chị Năm…hihihihihihihi…

  15. Ngô Tấn
    03/01/2012 lúc 15:26

    Entry thấm đẫm ý nghĩa một vùng trời kỷ niệm của tuổi học trò, nhưng dài quá chủ nhà ạ!
    Những còm cùng những links chia sẻ của các bác thật thú vị.

  16. Nguyễn thị Nha Trang
    03/01/2012 lúc 21:16

    @ Cô Năm & Út Vân :

    Cha…cha…! Hai chị em trưa nào cũng…888…nghe rôm rả nhà cửa dữ hén !
    Út biết giữ lời hứa “…tứ mã nan truy “…là tốt ! Nhưng…thiệt…hông…út…?

    Sao chị Hai…nghi nghi…quá ! hi..hi..

  17. Nguyễn thị Nha Trang
    03/01/2012 lúc 21:56

    Phay Van ơi , Chị quên click ” trả lời ” , em giúp đưa comment trên lên đúng vị trí chị hồi đáp cho em…nghen !

  18. Võ Trung Tín
    04/01/2012 lúc 12:22

    Chị Năm: Ròm em đố chị Năm biết tác giả và tựa đề của bài thơ sau đây đó:

    ” Nhớ chuyện đêm qua còn thẹn thùng
    Mặt hồ phẳng lặng ánh trăng trong
    Bóng trăng cùng với em đang tắm
    Làn nước vờn da em lạnh lùng

    Giậu trúc bờ bên, gió phất phơ
    Bỗng nghe tiếng hát vẳng bay qua
    Giật mình ngơ ngác nhìn…Em thấy
    Sau trúc, trời ơi! Anh bước ra…

    Quàng vội khăn bông em chạy vào
    Ngẩn ngơ anh hỏi: – Đã làm sao?
    – Không làm sao cả.., nhưng em thấy
    Thèn thẹn lòng em…nó thế nào…”

    Biết..hông..chị..Năm..! hihihihihi…

    • Trần thị Bảo Vân
      04/01/2012 lúc 13:00

      Chị Năm ơi, út nhơ nhớ..hình như bài thơ này của Nữ Sĩ Mộng Tuyết đã đoạt được giải của
      ..Tự Lực Văn Đoàn..phải không chị Năm?

  19. Nguyễn Tuấn Anh
    04/01/2012 lúc 19:45

    Chào chị Phay Van: Lâu quá hôm nay em mới ghé trang nhà chị đọc bài đây.
    Chị khoẻ không?
    Báo cũ mà chị còn giữ được tới ngày nay thì hay thiệt.

  20. Nguyễn Tuấn Anh
    04/01/2012 lúc 19:53

    Những entries trước thấy entry nào chị cũng post nhạc, sao entry này..lạnh tanh vậy chị Phay Van?
    Bật nhạc lên cho vui đi chị.., em mở màn nghen:

    The power of love – Celine Dion

  21. Nguyễn Tuấn Anh
    04/01/2012 lúc 20:05

    Chị Phay Van: Trong entry chị post Bức tranh của Đinh Lan, có tên là: ” Mai sau dù đến bao giờ “..hở chị?

    • 05/01/2012 lúc 04:36

      Tuấn Anh: một câu trong Truyện Kiều đó em.

  22. Nguyễn Tuấn Anh
    04/01/2012 lúc 20:23

    Tặng Bảo Vân nè:

    CON GÁI

    Con gái là chúa ngây thơ
    Đã tròn mười bảy cứ vờ mười ba
    Đã bảo rất ghét người ta
    Đôi con mắt cứ thật thà đong đưa
    Đang nắng sớm bỗng mưa trưa
    Bao nhiêu thời tiết chẳng vừa màu pha
    Để vẽ lúc tươi như hoa
    Khi hờn như bão giông và vân vân
    Con gái tứ thơ bâng khuâng
    Khiến con trai bước lạc vần chiêm bao
    Thoáng gặp, muối ngỡ ngọt ngào
    Điệu đàng gừng vội trốn vào lời ca
    Con gái khác với quê nhà
    Sao xa cứ nhớ như là…tha hương

    ( Mường Mán )

  23. 04/01/2012 lúc 22:37

    Lâu rồi mới vào được nhà bà con trên xóm WP đây Phay Van ạ. Nhiều bài mới quá 😀
    Chúc Phay Van, bác Trịnh và gia đình cùng bà con trên trang nhà năm mới hạnh phúc và vui khỏe 😀

  24. Mai
    05/01/2012 lúc 01:27

    Nguyệt Mai thân ái mời tất cả các bạn nghe nhạc phẩm “Trường cũ tình xưa” của cố ca nhạc sĩ Duy Khánh qua tiếng hát của Đặng Thế Luân & Tâm Đoan

  25. lethanh
    15/07/2012 lúc 20:52

    Cám ơn Phay van rất nhiều… Thật là xùc động , bồi hồi khi tình cờ lướt qua những trang web lại thấy được hình ảnh tờ bán nguyệt san ” Giai phẩm Xuân quý sửu 1973 của trường trung học Ngô Quyền mà tôi đã học. thấy cả được Thầy hiệu trưởng Phạm đức Bảo tuy là ” mờ mờ nhân ảnh ” nhưng cũng bùi ngùi tự hỏi : ..những người muôn năm cũ , hồn ở đâu bây giờ .. ” biết nói sao cho hết được cảm xúc và ý nghĩ của mình về biết bao kỷ niệm thuờ học trò .. vì tuy tuổi đã già nhưng nhìn thấy những hình ảnh cũ hồn bỗng dưng trẻ lại..như thi sĩ Đinh Hùng : ” Linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước..”
    ” Cám ơn lắm người cho tôi tìm lại.
    Một chút hồn trẻ dại những ngày xưa .
    Tồ báo ” Ngô Quyền ” tôi cứ ngỡ trong mơ.
    Đang đọc dở khi đang còn đi học .
    Lẫn lộn hẳn tương lai và ký ức .
    Như gặp lại người yêu trong hiện thực
    Thoả nhớ nhung qua bao tháng ngày dài..”
    …..Mong Phay van sẽ cho chúng tôi tìm lại được nhiều những hình ảnh cũ..
    Le Thanh( Đồng Nai )

  26. lethanh
    16/07/2012 lúc 20:53

    Cảm ơn Phay van rất nhiều..Tôi không ngờ được trả lời ngay.. Chứng tỏ người quản lý trang không bỏ qua một kẻ mọn hèn nào.. tôi sẽ vô trang này.. nhân tiện Phay Van có tư liêu nào về Trường Th han chu Trinh Biên Hoà không? tôi chắc khó tìm vì là trường nhỏ và sau này không còn nữa ..nhưng tôi đã học đây vài năm . và có khá nhiều kỷ niệm . Tôi muốn gửi vài bài Thơ và Bản nhạc mà tôi tự sáng tác về kỷ niệm trường thì làm sao . vì tôi chưa gửi bài cho trang Web nào bao giờ .. Chúc Phay Van mạnh khoẻ…

    • 17/07/2013 lúc 16:08

      chào bạn Lê Thanh, mình cũng có thời học trường Phan Chu Trinh lúc vợ chồng thầy Mai làm hiệu trưởng (cô Mai làm thủ qũy), bạn hẳn là một trong rất ít người còn nhớ ngôi truờng lọt thỏm giữa chung quanh là nhà dân… mình học ở đó loáng thoáng 2 năm 1967 và 1968 (đệ lục lớp 7 và đệ ngũ lớp 8)
      bạn nhắc làm mình nhớ trường PCT lắm, nhưng hầu như bây giờ không còn tìm đâu ra tư liệu ngôi trường ấy nữa…

  27. lethanh
    16/07/2012 lúc 20:54

    Tôi đã đánh sai chữ ” Trường th : Phan-chu-Trinh ” xin sửa lại…

  28. lethanh
    17/07/2012 lúc 20:55


    Cám ơn chị Phay Van rất nhiều .Tôi hiện ở Biên Hoà Chị ạ . Lúc buồn thường hay nhớ nhiều về những kỷ niệm ngày còn đi học . Trên đây là một video clip tâm sự về thưở còn đi học tôi làm đã lâu. chị xem thử nhé . còn nhạc bằng dạng pdf thì gửi bằng cách nào chị…
    Cám ơn và mong Chị trả lời..LeThanh

    • 17/07/2012 lúc 21:04

      Bác Le Thanh: Rất cảm ơn bác về cái video clip.
      Xin bác email bản nhạc (pdf file) tới địa chỉ này: xxx
      Em sẽ đưa nó lên đây luôn.
      Em xin phép tò mò một chút. Bác học Ngô Quyền niên khóa nào ạ. Nếu phiền thì bác có thể không trả lời, em hiểu.

  29. lethanh
    17/07/2012 lúc 20:56

    Cám ơn chị. Tôi học Th Ngô Quyền khỏang những năm 1966-1969..( Đệ Thất-Đệ Lục -Đệ Ngũ_Đệ Tứ .Sau đó học nhảy lớp tại Th Phan-chu-trinh..Tôi sẽ gửi nhạc qua địa chỉ trên Chị nhé. Tôi chẳng dám ” múa rìu qua mắt thợ đâu ..” vì tôi chỉ tự học nhạc mà thôi . Mong Chị và mọi người thông cảm .coi đây chỉ là những kỷ niệm dùng nhạc mà tâm sự mà thôi..Chúc chị và mọi người mạnh khoẻ .Lethanh .

    • 17/07/2012 lúc 21:04

      Cảm ơn bác Le Thanh đã chia sẻ. Em đã nhận được những bản nhạc của bác bằng file pdf. Tất cả tám (08) bài, phải không bác?
      Xin phép bác, em sẽ post tám file nhạc đó và cái video clip này thành một entry mới để chia sẻ với quý “vi hữu” của trang Phay Van. Vậy bác cho phép nhé. Xin cảm ơn bác nhiều.
      Bác Le Thanh hiện đang còn ở Biên Hòa và là lớp đàn anh rất xa, vậy xin bác (nếu được) giúp em trả lời câu hỏi này, vì có một bạn hỏi mà em đang “bí” câu trả lời:
      “Chị cho em hỏi là chị có biết nhà của nhà thơ HOÀI KHANH ở BIÊN HÒA ở
      đâu không chị?”

    • 17/07/2013 lúc 16:11

      vậy là bạn Lê Thanh cùng khoá với mình vì mình học đệ thất năm 1966

      • 18/07/2013 lúc 12:30

        Dạ, kính chào anh Nam Hòa, người đồng hương.

  30. lethanh
    17/07/2012 lúc 20:57

    Một lần nữa lại cám ơn chị . Vì Chị trả lời mau mắn quá . Vâng tất cả là 8 bài.Có thể có 1bài bị thiếu lời khi tôi vội .Đó là bài ” Yêu Em ta gặp Chúa .Đoạn cuối thiếu chữ : ” Tâm hồn hoá thơ ngây.tâm hồn bỗng thơ ngây” xin chị nếu được bổ sung dùm..Cám ơn Chị rất nhiều,Đời tôi chỉ có những kỷ niệm…Thưa chị Nhà Thơ Hoài Khanh ở Biên Hoà tôi không biết .Vì không giao thiệp nhiều , Một lần nữa cám ơn Chị.Mong được chia sẻ những bản nhạc với mọi người lắm để vơi bớt đi nỗi buồn năm tháng.Nó phát xuất từ những bài Thơ tôi đã làm đó chị Phay Van ạ..Chị cứ đọc lời thì sẽ rõ, Lúc nào rảnh tôi sẽ gửi Chị những bài Thơ vụng về của tôi..Chúc Chị mạnh khỏe..

  31. LeThanh
    18/07/2012 lúc 13:57

    http://www.chutluulai.net/forums/showthread.php?t=7737
    Trên đây là trang Web nói đến Nhà Thơ HOÀI KHANH và nơi Ông sống ở Biên Hoà .xin gửi Chị và người Bạn . Chúc Chị và Gia đình mạnh khoẻ , cả Bạn Chị nữa chứ …

  32. LeThanh
    18/07/2012 lúc 14:11

    Hoài Khanh – Thơ

    Tiểu sử

    Hoài Khanh
    tên thật Võ Văn Quế
    sinh ngày 13 tháng 6 năm 1934
    tại phường Ðức Nghĩa, thành phố Phan Thiết
    tỉnh Bình Thuận. Hiện cư ngụ tại 26/5 khóm 6
    phường Thống Nhất thành phố Biên Hòa, Ðồng Nai.
    cựu công chức. Từng chăm sóc tạp chí Giữ Thơm Quê Mẹ
    và chủ trương nhà xuất bản Ca Dao

    ( Gửi Chị Phay Van : Le Thanh )

  1. No trackbacks yet.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: