Sinh nhật tôi

Nha Trang, Phay Văn và cả nhà yêu quý,
Cám ơn tất cả các bạn về những lời thăm hỏi trong thời gian Nguyệt Mai vắng nhà. Hiện giờ thì Mai vẫn đang “ngốt” với mớ việc rối bòng bong. Hy vọng đến cuối tuần tới mọi thứ sẽ ổn và Mai sẽ lại được trò chuyện với các bạn. Đừng buồn Nguyệt Mai, bạn nhé!

Bây giờ là tháng 12, tháng sinh nhật của nhà văn Trần Hoài Thư. Nguyệt Mai xin gửi đến các bạn truyện ngắn “Sinh nhật tôi” của ông, như một lời tạ lỗi.

Sơ lược tiểu sử:

Tên thật Trần Quí Sách
Sinh năm 1942 tại Đà Lạt Việt Nam.
Từng theo học Quốc Học Huế, Đại Học Huế & Saigon.
Giáo sư toán trường trung học Trần Cao Vân tỉnh Quảng Tín (nay đã sát nhập lại vào Quảng Nam) từ 1964-1966.
Nhập ngũ khóa 24 SQTB Thủ Đức.
Khởi sự viết văn từ năm 1964. Truyện ngắn đầu tay “Nước Mắt Tuổi Thơ” đăng trên tạp chí Bách Khoa Sài Gòn. Trước 1975 cộng tác với Bách Khoa, Văn Học, Đời, Bộ Binh, Thời Tập, Vấn Đề, Khởi Hành, Ý Thức. Sau 1975, có truyện đăng trên Nhân Văn, Hồn Việt, Dân Quyền, Diễn Đàn, Sóng, Văn Học, Quê Mẹ, Đời Mới.
Hiện chủ trương tạp chí Thư Quán Bản Thảo và Tủ Sách Di Sản văn chương miền Nam.
Có 4 tập truyện được xuất bản trước 1975 và 12 tác phẩm sau 1975 gồm 4 tập thơ cùng một số lớn sáng tác thơ văn được xuất hiện trên các tạp chí thời danh miền Nam trước 1975 cho đến nay vẫn chưa sưu tập được.

Tác phẩm mới nhất được in là: Truyện từ Bách Khoa xb vào tháng 9-2011, gồm 18 truyện ngắn đăng ở tạp chí Bách Khoa trước 1975.

Sinh nhật tôi

Trần Hoài Thư

Khi tôi ló mặt vào phòng, thì tiếng hát Happy birthday to you happy birthday to you cùng tiếng vỗ tay đồng loạt trỗi dậy. Tôi nghe cả giọng ca ồ ồ của ông Marty xen lẫn giọng ca thánh thót của nàng Nancy, nàng Virginia…

Thì ra hôm nay là ngày tôi ra đời. Và cả nhóm đã dành cho tôi một kinh ngạc. Chiếc bánh kem màu trắng. Tên họ tôi màu xanh. Và năm ngọn đèn cầy chờ tôi đốt. Tôi rối rít nói cám ơn. Rồi bật lửa. Những ngón tay tôi run. Do từ vết thương cũ từ một chiến trường xa lắc xa lơ nào đó. Rồi tôi đốt từng ngọn nến. Rồi thổi phù phù cho một cơn phù du trong chợp mắt… Sau đó, tôi lấy dao cắt bánh. Bỏ từng miếng vào dĩa giấy rồi mời từng đứa. Thì ra hôm nay con người như tôi lại giá trị đến độ như vậy sao. Happy birthday! Họ bắt tay chúc mừng. Thêm một tuổi già hay thêm một năm bị thời gian cướp mất. Họ đâu có biết tận cùng sâu thẳm của tâm hồn tôi. Họ đâu có biết nguồn gốc lai lịch khai sinh căn cước của tôi. Họ chúc mừng bởi vì đời vui lắm, hạnh phúc lắm. Tôi cũng làm bộ cảm kích, vui lắm, hạnh phúc vô cùng. Thì cứ thử xem hôm nay là ngày tôi chào đời đi, để chào mừng cuộc đời. Cứ đóng kịch, cám ơn lia lịa, làm bộ tỏ ra ngạc nhiên và xúc động trước những ân tình của người bản xứ.

Vâng. Cám ơn. Cám ơn xứ sở này cho ta một nơi dung thân. Cám ơn hãng này đã mướn ta trên mười hai năm mà không gạt ta ra ngoài theo cái định luật cung cầu của business. Cám ơn cái bằng cấp để ta còn viết vào vào hồ sơ xin việc. Và một lời cám ơn cuối cùng. Cám ơn Trời Đất đã gìn giữ ta, cho ta còn sống sót, để viên đạn xẹt vào đầu vú ta, thay vì trái tim ta, để trái lựu đạn nào đó mà thằng nhỏ mười một mười hai tuổi quăng vào chạy lăn lóc, không nổ, hay cái lẫy cò cứng ngắc khi ta chĩa mũi súng vào lưng thằng lính mà bóp cò khi nó không chịu tiến tới… Cám ơn mấy chục lần ta chạy có cờ, kêu anh cảnh vệ ơi, tôi đi cầu. Đ. M mày, đi ỉa thì đi, mắc mớ gì kêu ông. Cám ơn biển mặn không đón ta, ôm ta, ru ta vào lòng, hay bão tố không bứng ta lên cùng mây trắng. Cám ơn hơi thở tiếp tục triệu ức tỉ tỉ tỉ tỉ lần, cho nhịp tim cứ đập tỉ tỉ tỉ tỉ lần…Cám ơn đời sống này dù mắt đã bắt đầu mờ, da bắt đầu nhăn, trí nhớ đã bắt đầu kém, tay đã bắt đầu run…

*

Tôi trở lại phòng. Cái ghế dựa. Chiếc bàn. Những ngăn đựng hồ sơ, tài liệu, sách vở. Màn ảnh màu xanh. Máy computer. Điện thoại. Như vậy, tôi đã chia xẻ cùng chúng đã hơn 12 năm dài. Không buồn. Không vui. Không gì hết. Ngoài cửa kính, mùa đông xám xệt bầu trời, trơ trụi những thân cây đen thẫm. Xa xa là những ngọn đồi mờ nhạt. Những con quạ đen hiện ẩn trên nhành khô. Đất trời đó, vũ trụ đó, nhân loại đó, hôm nay tôi lại được có mặt thêm một năm, cho vui cửa vui nhà, vui ngày vui tháng. Nhưng cớ sao tôi lại nhắm mắt, lòng như thể rưng rưng…

Vâng, tôi vẫn còn sống, và sống vui, sống mạnh, sống như thể một cơn mơ. Còn đòi hỏi gì nữa khi tự dưng có một tên trôi sông lạc chợ từ bên kia bán cầu lại có mặt tại xứ thiên đàng này để người ta tổ chức ăn mừng. Còn đòi hỏi gì hơn khi một tên vô sản chánh gốc, không nhà, không cửa, đạp xe thồ, bán cà rem dạo, nay đang gia nhập vào trong một thế giới mà người ta gọi là chuyên gia. Đó có phải là giấc mơ mà bất cứ ai ai cũng ước muốn hay sao. Nhưng tôi biết, tôi không thể nào quên. Bởi ngoài kia, ngọn đồi mỗi ngày tôi nhìn, để hiểu tại sao tôi lại vẫn còn sống đây, vẫn còn tiếp tục hưởng những đặc ân của Thượng Đế.

*

Khi chúng tôi chiếm được cao điểm, và báo cáo với đại bàng là hang đá quá nhiều không thể biết nơi nào địch trú ẩn, thì địch bắt đầu đồng loạt khai hỏa. Hai khẩu đại liên ở hai bên sườn núi quạt xuống trung đội ba và trung đội chỉ huy đang bị mắc kẹt dưới thung lũng. Rồi ở dưới chân tôi, tự dưng một quả lựu đạn được quăng lên. Người lính truyền tin hét lên: “Lựu đạn. Ông thầy!”, rồi xô tôi xuống một vực sâu đầy bụi gai. Tôi té nhào. Những miểng gan đã găm đầy vào thân thể tôi, cả hai ống chân, và cả mông. Thằng mang máy bị sức nổ làm bắn lên không và cũng rơi xuống vực cạnh tôi. Cả mặt mày nó nhuộm đầy máu.

Đó là một con thác khô, mà những hòn đá bóng đen chất chồng, lẫn trong gai, bụi um tùm. Thằng Tám còn đi được. Hắn dìu tôi từng bước. Hơi thở nó hổn hển. Máy truyền tin đã không còn sử dụng được nữa. Trên vai hắn vẫn còn tòn teng khẩu M16. Tôi nhắm mắt buông xuôi. Đau mà không dám rên. Hận mà không dám thét. Súng vẫn nổ loạn cuồng, chát chúa. Rồi chúng tôi xuống bãi đất trống ở triền đồi, nơi trung đội ba và bốn bị kẹt. Tám không còn dìu tôi nữa. Hắn cõng tôi chạy qua khoảng xạ trường. Chừng như trên đồi, sau lưng chúng tôi, địch chỉ chờ bấy nhiêu. Đạn lại bắn xuống như mưa rào. Tôi cũng bị trúng đạn. Tám cũng bị trúng đạn. Hai thầy trò ngã quỵ xuống bãi. Tuy vậy, tôi có thể trườn tới một mô đất và nép mình. Còn Tám thì không thể cục cựa. Hắn kêu tôi giúp. Nhưng mỗi lần ló ra là mỗi lần đạn từ trên cao trút xuống. Tôi đưa đầu súng về hướng hắn, kêu hắn cầm chặt, rồi kéo về phía mình. Thân thể hắn bự con nên tôi khốn khổ lắm mới nhích đi từng tấc một. Đạn sủi bọt, và toé lửa khi chạm vào những mô đá. Thêm một viên đạn nữa bắn trúng hắn. Hắn ngước đôi mắt nhìn tôi, nói tuyệt vọng: “Em lại bị thêm một viên nữa rồi ông thầy.” Tôi gào lên: “Tám nghe lời tao, mày phải sống. Rán bò tới chỗ này mà núp. Nghe không”. Tôi vừa gào, vừa kéo. Nhưng tôi bất lực. Tôi cũng như hắn. Tuyệt vọng tột cùng. Bỗng nhiên hắn giục tôi: “Ông thầy gắng bò xuống đi. Em sẽ tự lo cho em cũng được. Rán bò khỏi chỗ này. Mau lên ông thầy”. Tôi nhìn hắn mà khóc. Hắn đã hy sinh cho tôi. Và giờ phút này, hắn lại thêm một lần muốn tôi được sống. Tôi lại hét trong nước mắt: “Tám, em nghe anh không, em phải sống. Phải gắng tìm chỗ ẩn, đừng nằm chỗ trống trải như vậy. Tám, anh thương em. Chúng mình đã sống chết bên nhau bao năm rồi.” Hắn gật đầu. “Được, em sẽ cố. Ông thầy đừng bận tâm gì về em. Chúc ông thầy bình an…”.

Tôi đã nghe lời thằng lính truyền tin của tôi. Tôi vẫn còn muốn sống, vẫn còn hèn nhát để nghĩ đến bản thân mình. Tôi đã dùng hai tay trườn, bươn qua những lùm gai, những bụi dứa. Cả hai bắp đùi tôi bị nát vì miểng đạn. Bả vai tôi thêm một viên đạn xuyên ngang. Tôi đã tự biện hộ cho mình. Rằng tôi đã bất lực. Như đại bàng đã bất lực. Trung đội ba, trung đội bốn đã bất lực. Nhưng lương tâm của tôi vẫn bất an. Cuối cùng, ai cũng muốn sống. Có nghĩa là tôi đã tìm mọi cách để xa bãi chiến. Càng xa càng tốt.

Vâng. Càng lúc tôi càng xa dần bãi chiến. Xa đến độ không thể ngờ. Nhưng chắc gì tôi lại xa ngọn đồi như một dấu tích một thời. Tôi nói với thế giới này là tôi được may mắn, được phép lạ. Qua cuộc chiến tranh. Qua tù tội. Qua vượt biển. Tôi nói là sau cơn bĩ cực đến hồi thới lai. Nhưng tôi biết tôi đã dối lòng mình. Nếu không có thằng Tám Đen hay một viên thuốc màu chocolat mà người bạn tù đã tặng tôi trong cơn dịch kinh hoàng trong trại khổ sai, thì làm gì tôi còn ngồi lại đây để mà cắt bánh, mà tung hô cuộc đời?

“Ông thầy còn nhớ em không? Em là Nguyễn văn Tám tự Tám Đen, hạ sĩ mang máy của trung đội ông thầy. Sau khi ông thầy rời khỏi đại đội, em được bổ sung về tiểu đoàn 2. Em bị thương tại Đức Cơ. Hai chân em bị cưa. Đến tháng tư 75 họ về đuổi em ra khỏi quân y viện trong khi hai chân em da vẫn chưa lành còn cả máu và mủ. Em không được phép lấy bất cứ cái gì kể cả chiếc xe lăn. Em phải dùng hai tay để làm chân, lấy vải bao cát bó lên hai khúc chân chưa lành để về quê dưới Bình Định. May mà có nhiều người cảm thương hoàn cảnh nên em còn có một vé xe đò, nếu không em chắc bỏ xác dọc đường. Cả năm em không có thuốc men để điều trị. Cứ mỗi lần trở trời thì nó hành em chỉ biết cắn răng mà khóc. Hai đứa con em thì về Qui Nhơn đi bới rác tìm bao ny-lông mà đắp đổi qua ngày. Em muốn chết mà không dám chết. Mỗi ngày em đi bằng hai cái đòn, ra ngoài chòi nhìn về phía Bà Di mà nước mắt cứ chảy dài. Em nhớ đến lúc ông thầy ăn cơm chung với em với canh lá giang nấu với thịt quân tiếp vụ. Phải chi viên đạn trúng tim em thì em đỡ khổ hơn bây giờ. Suốt cả năm làng xã làm khó dễ, nhiều khi họ bắt em đi trình diện cả mấy cây số, mà em thì đi làm sao được. Ráng đến nơi thì em xỉu. Máu từ hai khúc chân lại chảy ra cả mủ xanh thúi không chịu nổi. Sau đó em đành phải bỏ quê mà đi ăn xin ở dọc theo đường xe lửa, ngủ nhờ ở mấy nhà ga xép, ăn nhờ miếng cơm bố thí…

Em xin gởi cho ông thầy tấm hình của em. Chiến tranh trang điểm sắc đẹp mà, ông thầy !”./.

Trần Hoài Thư

(nguồn: vanchuongviet.org)

  1. 09/12/2011 lúc 10:25

    Lai một câu Kết đau đớn của Số phận!
    Xin nhân danh một người từng cầm súng để chia buồn cho sắc đẹp của Chiến tranh!

  2. Công Thành
    09/12/2011 lúc 12:21

    Ôi Chiến tranh!
    Đọc, mà cảm nhận tận cùng nỗi xót xa cho thân phận mỗi cá nhân của dân tộc Việt Nam này!
    Cô chủ ơi, bật nhạc cô nhé:

    Gia Tài Của Mẹ – TCS – KL

    Cám ơn cô..

    • Công Thành
      09/12/2011 lúc 13:17

      Cô Phay Van: Đúng thế cô ạ! Công Thành tôi lục lại được một bài thơ, ý tứ đại để như thế…xin chia sẻ với mọi người…

      Uống Rượu Cùng Người Lính Bắc Phương

      ………..
      Những thằng lính thời nay không mang thù hận
      Bạn hay thù chẳng có một làn ranh
      Thôi hãy uống…mọi chuyện bỏ lại sau
      Nếu có thể ta gầy thêm cuộc nhậu
      Bày làm chi trò chơi xương máu
      Để đôi bên nuôi mầm mống hận thù
      Ta chán lắm rồi ba chuyện ruồi bu
      Chỉ có bạn, có ta là người thua cuộc
      Người yêu của bạn ở ngoài phương Bắc
      Giờ này đang hối hả tránh bom
      Hay thẫn thờ dõi mắt vào Nam
      Để chờ người yêu mình trở thành liệt sĩ
      Rồi cũng sẽ quên, như bao điều suy nghĩ
      Tình yêu như một thứ điểm trang
      Che đi chút dối lòng, nhẹ bớt đi chút nhọc nhằn
      Uống với bạn hôm nay ta phải thật say
      Để không phải còn nhìn nhau hận thù ngun ngút…

      ( Phan Xuân Sinh )

    • Lãng Tử
      09/12/2011 lúc 15:39

      Đọc truyện ngắn của nhà văn Trần Hoài Thư xong, và nhất là nghe lại bản nhạc ” Gia Tài Của Mẹ ” do anh Công Thành đề nghị, thấy thật…buồn…trong bất lực!!!
      Những tham vọng chính trị của những kẻ chóp bu hiếu chiến, đã gây ra biết bao nhiêu là thảm cảnh trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn này…!
      Chợt nghe văng vẳng…khiến rùng mình…với những..lời…ghê rợn:

      ” Giết! giết nữa! bàn tay không ngơi nghỉ
      Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
      Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
      Thờ Mao chủ tịch, thờ Sit ta lin bất diệt…! ”

      Ôi! Gia tài của mẹ, một bọn…lai căng
      Gia tài của mẹ, một lũ…bội tình…

    • Lãng Tử
      09/12/2011 lúc 16:04

      Cô Phay Van: không biết ngày nay số ” vô vàn người tin theo ” đó, có cảm thấy…ray rứt, ân hận về…tội lỗi u mê của mình không? Chứ lớp trẻ hiện nay thì có suy nghĩ…đáng để chúng ta suy nghĩ lắm!
      Mời cô và các bác đọc thử bài này…thư giản:

      Vô Google: ” Vài suy nghĩ về bác hồ của một sinh viên du học “

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 22:11

      @ Anh Lãng Tử :

      Quả là đọc bài theo link anh chia sẻ , đúng là :

      ” Đáng để chúng ta suy nghĩ lắm ! “

  3. Trần thị Bảo Vân
    09/12/2011 lúc 12:35

    Chào chị Phay Van: Ui, quà của chị Nguyệt Mai!!! Út kính chào chị Mai..
    Vui vì chị Nguyệt Mai xuất hiện lại.., nhưng sao đọc bài thấy..buồn..dzữ dzậy..chị Mai, chị Phay..!!!!!

  4. Trần thị Bảo Vân
    09/12/2011 lúc 12:50

    Thế hệ trẻ chúng em..tự vấn :

    DẤU HỎI VỀ CHIẾN TRANH

    Tôi được dạy về chiến tranh qua môn lịch sử
    Để hiểu nỗi đau trên đất nước
    Bài học qua rồi
    Trong đầu tôi chỉ toàn là dấu hỏi
    Tôi tự mình tìm thêm qua những tấm hình
    Nửa này dòng sông là máu đỏ
    Nửa kia là dòng sông xác người
    Mây xám ngừng trôi
    Tôi có trong tay tấm hình bà tôi
    Ngồi cửa ngóng tin cha tôi trong ngày ” chiến thắng ”
    Tôi có những tấm hình của bao bà mẹ khác
    Bạc đầu gục mặt khóc chồng con
    Trên cánh đồng tháng tư xám xịt
    Những linh hồn bay lên che khuất cả mặt trời
    Đó là một nửa bờ bên này
    Còn nửa bên kia
    Tôi không có những tấm hình về người mẹ
    Chỉ có hình em bé khóc tìm cha
    Nhoà đi trong lửa đỏ khói bom
    Tôi bật khóc
    Đôi mắt em khiến hồn tôi chết lặng
    Tôi hiểu ra rằng
    Tôi chỉ biết một phần về sự thật chiến tranh
    Mà một phần sự thật không bao giờ được gọi là sự thật
    ũng như những bài thơ mà tôi được học
    Không bao giờ khắc nổi…một nỗi đau…

    ( Anna Phạm )

    • Trần thị Bảo Vân
      09/12/2011 lúc 13:25

      Chị Phay: Út nhớ hình như chị Nha Trang có một cái còm tán đồng ý kiến của bác trà hâm lại về cái..” xây xác quân thù “..này đấy chị?!
      Đúng như bác trà hâm lại nói:…” …nghe hiếu chiến quá! ”

      Em đi học đây chị ơi….bye bye…

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 22:07

      @ Bảo Vân :

      Chị không khen đâu đấy nhé ! Nhưng rõ ràng em có…tố chất sắc sảo !

      • Võ thị Hồng Nga
        10/12/2011 lúc 13:07

        Chị Nha Trang: Dạ, đúng đó chị Nha Trang! Ở Khoa ai cũng..ngán..con quỷ này đó chị! hihihihihi…nhưng ai cũng lại thích chơi..với quỷ..chị ơi! hihihihihi…

    • 10/12/2011 lúc 19:17

      Học hành không lo , toàn lo chuyện thiên hạ không à, TTBV@ ?

    • Trần thị Bảo Vân
      11/12/2011 lúc 13:13

      BácTrà kính mến: UI!!!! Bác Trà mắng..oan..út rồi!!!!!!
      Út đang học các bác các chị đó chứ! Út học được nhiều điều mà ở trường lớp không có dạy đâu..
      Út học phong cách nói chuyện lịch sự nè, học những kiến thức không có trong sách vở nè…nói tóm lại là..út học được nhiều thứ từ các bác và các chị..!
      Bác Trà không khen lại còn..mắng út!!!!huhuhuhu…
      Út nêu một ví dụ về kiến thức: cháu dám cam đoan nhiều bạn trẻ như cháu, thậm chí những người lớn tuổi, hỏi có bao nhiêu người biết được rõ ràng là Ns TCS có bao nhiêu bài hát có tựa đề có từ ” Ru”..! Qua còm của bác Công Thành , Út tin chắc là có nhiều người mới biết lần đầu..đúng không Bác Trà?
      Vậy bác còn..mắng út..nữa không???!!!

  5. 09/12/2011 lúc 16:25

    Chiến tranh , nhất là nội chiến thì sự ghê tởm càng thêm ghê tởm.
    Chỉ mong thế hệ sau nhìn lại cuộc chiến bằng tâm hồn Việt để mẹ VN được thái bình , ….
    Chúng gây chiến để ngồi coi máu xương và người chết , … trời ơi !

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 21:54

      @ Trà Hâm Lại : Chào bạn trà hâm lại ! Sao dạo này… ít ghé chơi vậy bạn ?

      ” Chúng gây chiến để ngồi coi máu xương và người chết ,…trời ơi ! ”

      Cá nhân Nha Trang rất đồng thuận với góc nhìn , và lời thốt…đầy ghê tởm và trung thực đến tự nhiên này của bạn !
      Vâng , với một người có lương tri , ắt hẳn ai cũng phải thốt lên…như thế !

      Chợt rùng mình ghê tởm…khi nhớ đến những lời tuyên bố…đến dã man ghê rợn.., coi mạng người như là…rơm rạ …nhằm phục vụ cho những cuồng vọng chính trị khát máu đến ghê tởm…

      1/ ” Dù có đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải giành cho được độc lập , tự do “!!!???

      2/ ” Người chết cũng có lợi , xác họ làm phân bón . chúng ta sẵn sàng hy sinh 300.000.000 dân trung quốc , để hoàn thành chủ nghĩa cộng sản “

      • 09/12/2011 lúc 22:10

        Ừ, cứ nhắc đến chiến tranh thì tôi lại rùng mình , có khi mất ngủ một mạch vài ngày,… ghê sợ lắm, và lại nhớ đến bài hát của Trịnh tiên sinh :” Đại bác ru đêm dội về thành phố ,… ” Nhiều người nghe lắm nhưng chưa thấy ai phát hiện ra một chữ cực kì đắt của ông , đó là từ ” ru ” – Trời ạ, ai lại nghe đại bác mà thân, quen, nhớ ,…. như lời ru ????? Vậy mà nó đã xuất hiện và tồn tại mấy mươi năm trên mảnh đất còm cõi này….. con người đã bị đày đọa đến mức phải nghe tiếng đại bác làmlời ” ru ” đêm sao ?????


      • Nguyễn thị Nha Trang
        09/12/2011 lúc 22:29

        @ Trà Hâm Lại :

        Phát hiện tinh tế và chính xác lắm…bạn trà hâm lại !
        Ca từ của họ…Trịnh…gởi vào các ca khúc…, trong ” Ca Khúc Da Vàng “…chính là sự khắc khoải triền miên của biết bao thế hệ tuổi trẻ nói riêng và cả dân tộc nói chung trong cuộc nội chiến…mà !
        Trước 1975 các thế hệ chúng tôi cũng hay bàn luận về ca từ… ” ru “…này , đó bạn ! Nhưng sau 1975 , thì đây là lần đầu tiên cá nhân tôi…nghe bạn…phát hiện ra đấy !
        Thật thú vị…nhưng đầy suy nghĩ…, phải không bạn ?

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 22:50

      @ Trà Hâm Lại ;

      Mời bạn đọc…một đoạn thơ…tự sự đầy tâm tư khắc khoải của một người nha , và Nha Trang biết chắc là bạn Trà Hâm Lại…cũng biết ai là…tác giả !

      ” Khi ta sinh ra
      Đất nước phân tranh – giặc giã
      Tổ quốc
      Hai đầu trĩu nặng xương máu anh em
      Khi ta lớn lên
      Lửa đạn khắp mọi miền
      Đất nước quặn đau
      Khóc trong máu mắt
      ……………………………… ”

      Trà Hâm Lại…biết ai là người sáng tác…hay đến quặn thắt…như vậy không ? hi..hi..

      • Công Thành
        10/12/2011 lúc 12:06

        Cô Phay Van: Thế thì Công Thành tôi đề nghị ca khúc” Đại Bác Ru Đêm ” của TCS với tiếng hát của KL…, được chứ cô Phay?
        Cám ơn cô…

      • Lê thị Vân Anh
        10/12/2011 lúc 12:45

        Chị Nha Trang và hai bác Trà Hâm Lại, bác Công Thành, trò chuyện về nhạc TCS..thú vị thật!
        Hôm nay em mới biết hết TCS có các ca khúc có tựa đề..RU..
        Cám ơn bác Công Thành đã liệt kê ra…

      • Ngô thị Thu Lan
        10/12/2011 lúc 13:10

        Chị Phay ơi, thế chị post lên hết 7 ca khúc mà bác Công Thành Liệt kê..luôn đi chị!

      • 10/12/2011 lúc 15:26

        Cảm ơn bác Công Thành@ và bác @Nguyễn thị Nha Trang đã chia sẻ. có lẽ bây giờ mình già rồi nên tính khí cũng hay … lẩn thẩn thế đó.

      • 10/12/2011 lúc 15:39

        Bài này hình như tôi cũng đọc rồi bác ạ, Chúng tôi là thế hệ sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, trải qua chiến tranh phi nhân nghĩa mà chính mình cũng không biết đó là một cuộc chiến phi nghĩa ! Thật đau đớn và sỉ nhục khi nhận ra điều ấy khi đã quá muộn ( trễ )
        Tôi và bác Đồ Trọc@ là cùng lứa thời bác @Nguyễn thị Nha Trang ạ.
        Có lẽ đến bây giờ chúng ta ( tôi, bác , Đồ Trọc@ và bác Công Thành@ ,… ) mới nhận ra là chúng ta có cùng hướng nhìn chăng ?

      • 10/12/2011 lúc 16:23

        Bác Trà kính!
        Nỗi đau của cuộc chiến đã qua, theo tôi nghĩ không thể bằng nỗi đau kéo lùi lịch sử. Đáng lẽ ra con cháu của chúng ta có thể hãnh diện ngẩng mặt vững chãi bước đi trong thế giới ngày nay, nhưng than ôi! Câu khẩu hiệu muôn thủa vẫn còn ” Chúng ta được là được tất cả, nếu mất chỉ mất xiềng gông. Toàn thế giới Vô sản liên hiệp lại!”. Đã Vô sản thì sao có khả năng để ” Kinh bang tế thế”? Lo cho mình không xong sao lo được cho người khác? Mặt khác, cần khẳng định Giai cấp công nhân là giai cấp làm thuê, sao đủ trí tuệ để dẫn dắt một Dân tộc?

        Khi còn cố tình nhầm lẫn, Đất nước chỉ là một khái niệm xa xỉ!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        11/12/2011 lúc 22:23

        @ Phay Van mến yêu : ” Em phục chị quá ”

        Ý…Tiểu muội…muốn…kê tủ đứng…Đại tỷ già này…gì đây ?!

        NÓI…MAU…!!!!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        12/12/2011 lúc 22:19

        Thế mà chị tưởng…em đang khiêng…cái tủ đứng…chứ ! Làm…hết hồn…! hi..hi..

    • 10/12/2011 lúc 15:27

      Ừ, câu thật ý nghĩa , Phay Van@ hè !

    • 10/12/2011 lúc 19:21

      Câu nói này phải ghi vào sử bác Đồ@ ạ,
      ” Nỗi đau của cuộc chiến đã qua, theo tôi nghĩ không thể bằng nỗi đau kéo lùi lịch sử…… “

    • Công Thành
      11/12/2011 lúc 12:38

      Bác Trà và cô Phay: Ôi! sao bác Trà và cô Phay lại cho mình là…già!
      Có câu nói này:

      ” Một người bị coi là già, kể từ lúc người ấy hết dám…LIỀU ! ”

      Thế bác Trà và cô Phay…hết dám…liều…rồi à?! hehehe…

  6. Mai
    09/12/2011 lúc 17:35

    Nguyệt Mai và các bạn trên trang nhà Phay Van cùng hát bài “Happy Birthday” và kính chúc nhà văn Trần Hoài Thư một sinh nhật thật vui vẻ.

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 20:53

      Nguyệt Mai ơi ! Mai chuẩn bị…bắt đầu…bắt nhịp…nhé…

      Happy Birthday to you….

      • Võ thị Hồng Nga
        10/12/2011 lúc 12:52

        Giọng em to nhất..nhóm kiến..nè..

        HAPPY BIRTHDAY TO YOU….

      • Ngô thị Thu Lan
        10/12/2011 lúc 12:58

        Em cũng..đau họng như..chị Phay..!!!hihihihihi…

        EM VỖ TAY..THẬT.. TOOOOOOOOOOOOOOO…NGHEN !!!!!!!!!!

    • Trần thị Bảo Vân
      10/12/2011 lúc 12:50

      Tụi em cũng đồng thanh nè…

      Happy birthday to you….

  7. Mai
    09/12/2011 lúc 17:39

    Nguyệt Mai xin mời Nha Trang, anh Công Thành và các bạn cùng nghe “Nha Trang Ngày Trở Gió”, thơ: Trần Hoài Thư, nhạc: Vĩnh Điện, với tiếng hát Quỳnh Lan nhé:

    • Nguyễn thị Nha Trang
      09/12/2011 lúc 20:48

      @ Nguyệt Mai thân quý :

      Cảm ơn bồ tèo nhiều nha ! Mai quả là người bạn…Tuyệt cú mèo !
      À…, Mai ơi ! Nhớ Cảm ơn chị Cam Li nhá , Chị ấy vào nhà Phay Van chơi trong suốt những ngày bồ tèo…trốn kỹ…đấy…!

      Anh đồng hương Công Thành ơi…, vào nhận quà của Nguyệt Mai…nè anh !

      • Công Thành
        10/12/2011 lúc 11:34

        Chị Nha Trang: Chào chị!
        Vâng, Công Thành tôi đây chị Nha Trang.., cảm ơn cô Nguyệt Mai nhiều về món quà rất thân tình nồng ấm này nhé!
        Cô Mai còn nhớ Công Thành tôi là dân Nha Trang, đồng hương với chị Nha Trang, thật là rất…cảm động!
        Luôn vui và hạnh phúc cô Mai nhé…

      • Công Thành
        11/12/2011 lúc 12:26

        Cô Phay Van: Vâng, chính vì thế nên sự tinh tế và ý nhị trong cách tặng quà mới được gọi là…NGHỆ THUẬT !

  8. Mai
    09/12/2011 lúc 17:45

    Nguyệt Mai cũng xin mời các bạn nghe bài hát “Huế gọi ta về”, thơ: Trần Hoài Thư, nhạc: Vĩnh Điện, với tiếng hát Tâm Thư.

    • 09/12/2011 lúc 17:58

      Cám ơn chị Nguyệt Mai về những bài hát hay, và có lẽ hay hơn là vì chị có ý gửi gắm tình ý sâu xa về quê hương của chị. Chúc chị và gia đình một weekend vui và an lành!

      • Mai
        11/12/2011 lúc 07:26

        Cám ơn anh Giao đã chia sẻ cùng lời chúc. Và cũng cám ơn Nha Trang đã chia sẻ những bài thơ rất sâu lắng của anh trong những comment lần trước. Trong nước có tạp chí Quán Văn, một tạp chí văn chương, do anh Nguyên Minh chủ biên. Anh có thể gởi bài cho anh Nguyên Minh ở địa chỉ email
        nguyenminh49@gmail.com
        để chia sẻ những sáng tác mới của mình cho nhiều người cùng đọc, anh Giao nhé.
        Kính chúc anh và gia đình luôn sức khỏe và an vui.

    • Trần thị Bảo Vân
      10/12/2011 lúc 12:43

      Ui!!! Chị Nguyệt Mai xuất hiện! Dạ, út chào chị Mai ạ!
      Chị đi vacation..vui không chị? Kể chuyện cho cả nhà nghe..đi chị Mai?
      Chẳng hạn..chị đi đâu? và..ăn gì?…hihihihihi ( nói tới ăn là út..thèm rồi đó chị Mai ơi!!!!)

  9. Nguyễn thị Nha Trang
    09/12/2011 lúc 20:35

    Wow…! Mở cửa vào nhà hôm nay…ập ngay vào mắt là 3 cái logo màu xanh ve lục – vert – đầy thân nhớ xuất hiện…đến… ” muốn ghét “… luôn…dzậy đó nghen !
    Chơi… 5…10…gì mà…” trốn kỹ “…dzữ dzậy…bồ tèo ! Làm mọi người…chờ…gần chết luôn !

    Chao ôi ! Vừa xuất hiện là có quà ngay liền…, phải dzậy chứ !
    Sao…phẻ… luôn chớ bồ tèo ? Vacation…eo…iếc…có tăng… phân nào không đó ?! hi..hi..
    Bây chừ…mình vừa… mở quà vừa…888…nghen…

    • Mai
      11/12/2011 lúc 07:15

      Nha Trang, anh Công Thành, Phay Van và Bảo Vân,
      Nguyệt Mai rất vui khi trở lại ngôi nhà với những tình cảm nồng ấm mà các bạn đã dành cho Mai.
      Nguyệt Mai tuy “gầy” nhưng khỏe, không sao đâu.
      Nguyệt Mai cũng rất biết ơn chị Cam Li đã thay Nguyệt Mai trò chuyện với các bạn trong những ngày Mai vắng nhà.
      Thân chúc tất cả các bạn và gia đình một mùa lễ thật vui tươi và hạnh phúc trong tình yêu Thiên Chúa, bạn nhé!

      • Công Thành
        11/12/2011 lúc 12:18

        Cô Nguyệt Mai: Vâng, Công Thành tôi cũng thân chúc cô cùng gia đình luôn an bình và hạnh phúc nhé…

      • Nguyễn thị Nha Trang
        11/12/2011 lúc 22:30

        @ Nguyệt Mai thân quý :

        Ranh rảnh…rồi phải không bồ tèo…, vào thường xuyên để trò chuyện đó…nghen !
        Du lịch nước nào dzậy bồ tèo ? Chụp hình nhiều không ? Post lên chia sẻ với cả nhà đó nghe !

    • Mai
      12/12/2011 lúc 09:43

      Nha Trang và Bảo Vân yêu mến,
      Vì những lý do tế nhị riêng, xin cho Nguyệt Mai được “lơ huyền” câu hỏi của các bạn. Đừng buồn Nguyệt Mai nghe. Bù lại, Mai vừa mới gởi nàng Phay một bài mới để khi có dịp Phay sẽ post cho các bạn thưởng ngoạn nhé.

      • Nguyễn thị Nha Trang
        12/12/2011 lúc 22:15

        @ Nguyệt Mai thân quý :

        Không sao đâu Mai ! Trang hiểu…mà !

  10. Nguyễn thị Nha Trang
    09/12/2011 lúc 21:21

    ” Em xin gởi cho ông thầy tấm hình của em . Chiến tranh trang điểm sắc đẹp mà , ông thầy ! ”

    Đọc câu kết của truyện , hình dung cái cười mỉm… chua chát của nhân vật , mà…thấy quặn thắt đến tê tái , cảm nhận như có nắm muối…chà xát…vào lòng…!

    Viết đến độ độc giả – ít nhất là với tôi – trân mình rung động , như cảm thấu nỗi đau ấy là của mình ! Há…không phải là một sự chuyển tải thật thành công sao !
    Cảm ơn tác giả Trần Hoài Thư…

  11. 09/12/2011 lúc 21:33

    Kinh khủng. Nhất là đoạn cuối.
    Và kinh khủng hơn nữa, là chẳng thấy có gì thay đổi để đảm bảo những chuyện đó không quay lại

  12. 10/12/2011 lúc 08:14

    Hi hi, thấy cái tít, tưởng bở là sinh nhật chị, em sang ăn ké bánh kem.
    Bác Thư trước là đồng môn cấp phổ thông của em đấy chị Phay ạ.
    Em đặt gạch ở đây, sẽ quay lại đọc sau. Chúc chị vui vẻ! 😀 😀

  13. Dong
    10/12/2011 lúc 10:24

    Trước hết là thích một chi tiết (khoe tí): Mình được là đồng môn tại QH Huế với bác Trần Hoài Thư.

    • 12/12/2011 lúc 14:51

      Vâng, bác Dong thân mến. Em đoán chắc em là đàn em của bác, em học khóa 1999-2002, bác học khóa bao nhiêu ạ? 😀

  14. Nguyễn Tuấn Anh
    10/12/2011 lúc 10:31

    Như anh Thuận Phong, Em đọc tựa tưởng sinh nhật chị chứ? Thế chị lúc nào để tụi em còn mừng quà chứ chị Phay!? hehehe..

    Đọc truyện của bác Thư, tuổi trẻ tụi em thấy thế hệ của các bác trong chiến tranh, sao đầy nước mắt xót xa quá!!!
    Hôm em đi xe về thăm nhà, xe dừng nghĩ ở Bảo Hoà, có một bác cụt 2 chân ngồi trên xe lăn đến từng khách ..xin tiền! bác ấy nói bác là ” thương phế binh”, em ngạc nhiên quá, vì lâu nay chỉ nghe “thương binh” hay ” thương bệnh binh”…mọi người nghe bác kể hoàn cảnh bị cụt 2 chân, ai ai cũng ái ngại, và ai ai cũng ” tặng” bác một số tiền nhỏ…
    hôm nay đọc truyện này của bác Trần Hoài Thư, em chợt nhớ lại! Hay bác ấy là người..trong truyện của bác Thư.. nhỉ?!

    • Nguyễn Tuấn Anh
      12/12/2011 lúc 15:40

      Chị Phay Van: Thưa chị, đó là cái quán cơm có biển hiệu là Bảo Hoà, hình như là ở Đồng Nai thì phải, em cũng không nhớ rõ địa điểm lắm vì trước giờ chỉ ghé ở đó có một lần chị ạ!
      Dạ, em ở Bình Thuận, cùng thôn, cùng xã..và cùng học với nhau hồi phổ thông cho đến bây giờ là ĐH..với bạn Tín ròm chị ạ!

  15. Trần thị Bảo Vân
    10/12/2011 lúc 12:34

    Huuuuuuu u.u.u.ù…..! Chào chị Phay! Kiến lửa tụi em..”Quậy” ..chị đây..!!!!!!!
    Làm thủ tục đi các..bà…!!!!
    Ui!!! có Tuấn Anh ghé nhà chị Phay chơi nè..mấy bà..!!!!
    Ông Tín ròm..đâu Tuấn Anh?!

  16. Ngô thị Thu Lan
    10/12/2011 lúc 12:35

    Dạ, tụi em Thu Lan, Hồng Nga, Vân Anh và..quỷ sứ Bảo Vân..chào chị Phay Van ạ!
    Con..quỷ sứ..Bảo Vân..ra lịnh..”quậy”..hết cỡ..được không chị?!!!!! hihihihihi..
    Ủa sao không thấy ông Tín và anh haihth..gì hết..vậy????? lại..trốn..nữa..rồi…..

  17. Võ thị Hồng Nga
    10/12/2011 lúc 12:36

    Ui!!! mấy bác mấy chị đang nói chuyện nghiêm túc..nghen mấy..bà!
    Lạng quạng coi chừng bị..mắng..đó!!!!!
    Cha, Tuấn Anh..hôm nay..ra vẻ ..phết..nhỉ!!!!!!

    • 10/12/2011 lúc 13:10

      Hình như có gì đó không ổn!
      Sao lại kêu “già” hả Phay? Chả nhẽ như bọn anh là hết chuyện?

    • Trần thị Bảo Vân
      11/12/2011 lúc 13:22

      Bác Đồ Trọc và chị Phay ơi! Theo Út thì:

      ” Có lắm người không khi nào TRẺ, và vài kẻ không khi nào..GIÀ ! ”

      Vì vậy mà Alfred de Vigny nói:

      ” Bạn ơi, một đời sống vĩ đại là gì? Nếu không phải là một ý tưởng của tuổi trẻ được tuổi già thực hiện…! ”

      Với cái còm này, thì bác Đồ Trọc và chị Phay cho ..Út là..Trẻ..hay..Già..?

    • Nguyễn thị Nha Trang
      11/12/2011 lúc 21:57

      @ Bảo Vân :

      Với cái còm này thì em là…BÀ CỤ NON !!!

      Được chưa !?

    • Nguyễn thị Nha Trang
      12/12/2011 lúc 22:11

      @

      Phay Van :Chị Nha Trang: chết cha, vậy 5 chị em mình đều… già?

      Làm gì có chuyện…già…, mà em…hét…” chết cha “…dzữ dzậy ! 5 chị em mình…nằm ở…vế thứ hai…của câu mà Bảo Vân…nêu ở trên cơ mà…:

      ” Có lắm người không khi nào TRẺ , và vài kẻ không khi nào GIÀ “

  18. Lê thị Vân Anh
    10/12/2011 lúc 12:53

    Em vỗ tay..thật to.. nghen…!!!!!

  19. Lê thị Vân Anh
    10/12/2011 lúc 13:22

    Câu chuyện của Bác Trần Hoài Thư..đọc sao buồn buồn..quá!
    Nhưng thật hay và cảm động! Bác có lối kể chuyện lôi cuốn người đọc…

  20. Trần thị Bảo Vân
    12/12/2011 lúc 13:09

    Bác Trà Hâm Lại ơi! Nếu không vào đọc entry này, đọc cái còm của bác Công Thành và còm của chị Nha Trang..! Út tin chắc những người hay nói tôi thích nghe nhạc Trịnh, nhưng thử hỏi có mấy ai..biết được rõ NS TCS có bao nhiêu bài hát có tựa đề ” RU “…
    Bác Trà hết mắng cháu..đó nghe!!!!!

  21. 15/12/2011 lúc 20:19

    Hôm nay bác gái ngủ sớm. Phay à.

  1. No trackbacks yet.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: