Trang chủ > Tuổi Ngọc > Tuổi Ngọc- tuần báo của yêu thương

Tuổi Ngọc- tuần báo của yêu thương

Tuổi Ngọc- tuần báo ra ngày thứ năm, ra đời tại miền Nam VN vào năm 1971, nhà văn Duyên Anh là chủ nhiệm kiêm chủ bút, thư ký toà soạn: Anh Chi (Đinh Tiến Luyện).

Xin giới thiệu với các bác vài bìa 1 Tuổi Ngọc:



***

Bìa 2:

***
Thư toà soạn (trang 1)

***
Các mục thường xuyên:

“Nhìn xuống cuộc đời”: Trong mục này có hai bài viết nổi bật là “Tôi đi xem phim nhà tôi (của Duyên Anh) và bài Tôi và em lên tiếng nói lại (về lý do ngừng đăng truyện Tôi và Em của Hoàng Ngọc Tuấn)

***

“Biết một biết mười” (do Nguyễn Thế phụ trách) có những câu hỏi rất dễ thương, ví dụ: Xin cho biết nguyên bài “Fè lơ giắc cờ” mà thằng Vũ của Duyên Anh hay hát bằng tiếng Pháp.

***
Chạp Phô Nhật Báo với khẩu hiệu cửa tiệm bán từ cây kim đến chiếc phi thuyền có chủ tiệm là Kiến Vàng, món hàng là các chuyện cười, danh ngôn, sưu tầm nho nhỏ, giai thoại làng văn, có cả mục “Kiến Vàng ơi” dành cho các thắc mắc của tuổi mới lớn:

***
Ngọc Thân Ái: những trao đổi, chia sẻ của độc giả với Ban Biên Tập tuần báo. Có một câu hỏi “Đinh Tiến Luyện đi đâu?” khá thú vị.

***
Bệnh mới lớn: phòng mạch của bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh

***
Tuổi Ngọc và Bạn Ngọc: mục trao đổi thông tin về thư từ, bài vở và các góp ý của bạn đọc.

***
Truyện dài đăng nhiều kỳ (Thư Tình Trên Cát của Duyên Anh, Tôi và Em của Hoàng Ngọc Tuấn, Cửa Trường Phía Bên Ngoài của Mai Thảo…)

***

Một bài viết của nhà văn Võ Hồng: Nén hương cho Phương Thảo

***
Truyện ngắn:
Truyện ngắn của Đỗ Thị Hồng Liên- một cây bút quen thuộc của Tuổi Hoa

***
Truyện ngắn của Mường Mán:

***
Thơ của Phạm Chu Sa:

Chuyên mục:Tuổi Ngọc Thẻ:
  1. 12/08/2011 lúc 16:17

    Em thấy có một dòng chữ trẻ con nghệch ngoạc, có phải là chữ của chị hồi bé không? 😀

    • 15/08/2011 lúc 11:18

      Hì hì, chị khen rồi. Nếu chị lên diễn đàn e-thuvien.com hay sachxua.net thì chị sẽ thấy người trẻ mê sách nhiều vô kể, em thấy mình chả xi nhê gì đâu! 😀

  2. Nguyễn thị Nha Trang
    12/08/2011 lúc 23:25

    Phay Van mến ,

    Em cừ lắm , nhìn Tuổi Ngọc lại nghĩ đến cậu …huyvespa rồi ! Cảm xúc dâng trào , lại nhớ thi sĩ Mường Mán nữa chứ ! Đành mượn đất nhà em gõ lại lần nữa bài thơ tình tuyệt vời , đã làm rung động biết bao thế hệ …thuở nào , đồng ý chứ Phay Van em !

    QUA MẤY NGÕ HOA
    ( Mường Mán )
    ********************************

    * Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
    Về đi thôi , O nớ , chiều rồi
    Ngó làm chi mây trắng xa xôi
    Mắt buồn quá chao ơi là tội !

    * Tay nhớ ai mà tay bối rối
    Áo thương ai lồng lộng đôi tà
    Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
    Đừng có liếc mắt nhìn ong bướm

    * Có chi mô mà chân luống cuống
    Cứ tà tà ta bước song đôi
    Đi một mình tim sẽ mồ côi
    Tóc sẽ lệch đường ngôi , không đẹp .

    * Để tóc rối cần chi phải kẹp
    Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
    Buộc hồn O vào những cánh chim
    Bay lên đỉnh lòng anh ngủ đậu .

    * Cứ mím môi rứa là rất xấu
    O cười tươi , duyên dáng vô cùng
    Cho anh nhìn những hạt răng xinh
    Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại

    * Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
    Hãy nguýt đi , giận dỗi càng vui
    Gót chân đưa guốc mộng bồi hồi
    Anh chợt thấy trần gian quá chật

    * Không ngó anh răng nhìn xuống đất ?
    Đất có chi đẹp đẽ mô nờ ?
    Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
    Anh hỏi mãi răng O không nói ?

    * Tình im lặng : tình cao vời vợi ?
    Hay nói ra sợ dế giun cười ?
    Sợ phố ghen đổ lá me rơi ?
    Sợ chân bước sai hồi tim nhịp ?

    * Cứ khoan thai rồi ta cũng kịp
    Vạn mùa xuân chờ đón chung quanh
    Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
    Vẫn theo O về giờ tan học .

    * Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
    Tới bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
    Theo nhau về như sáo sang sông
    Như chuồn chuồn có đôi có cặp

    * Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
    Trên hư không ve cưới mùa hè
    O có nghe suốt dọc đường về
    Sỏi đá gọi tên người yêu dấu ?

    * Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu

    Lòng anh buồn chi lạ rứa thê !
    Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
    Anh mê sảng theo chiều tắt chậm

    * Chiều đang say vì tình vừa ngấm
    Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
    Chiều ni về O nhớ thương ai ?
    Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh ?

    * Thuyền xuôi giòng ngẩn ngơ những bến
    Anh như là phố đứng trông mưa
    Anh như là quế nhớ trầm xưa
    Sợ một mai O qua mất bóng

    * Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
    O nguôi quên những sáng trời hồng
    O sẽ quên có một người mong
    Một kẻ đứng dọc đời trông đợi

    * Còn nhớ chi ngôi trường con gái
    Lớp học sầu , ô cửa , giờ chơi
    Cặp sách quăng mô đó mất rồi
    Vì O bận tay bồng tay bế

    * Chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể
    Những lúc chiều đem nắng sang sông
    O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng :
    Mình nhớ ai mà buồn chi lạ !

    * Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
    Về đi thôi , O nớ , chiều rồi
    Ngó làm chi mây trắng xa xôi
    Mắt buồn quá chao ơi là tội…!

    MƯỜNG MÁN – Trần Văn Quảng –

  3. 13/08/2011 lúc 00:08

    @ chị Nha Trang: có thể nói bài QUA MẤY NGÕ HOA là bài thơ em thích nhất, và cũng như chị, em có thề chép đi chép lại cả trăm lần, chị ơi:)
    @chị Phay Van: em có một thắc mắc là lúc mới ra lại bộ mới, ông DUYÊN ANH chủ trương là TUỔI NGỌC – TUẤN BÁO CỦA TUỔI VỪA LỚN, rồi sau đó mới là TUẦN BÁO CỦA YÊU THƯƠNG, sau đó, có vài tờ sau này lại trở lại TUẦN BÁO CỦA TUỔI VỪA LỚN??? Không hiểu ra sao:)
    Trong số nhũng tác giả, cộng tác với TUỔI NGỌC hiện nay em thấy có nhà văn/ nhà thơ TỪ KẾ TƯỜNG là sáng tác còn đểu đặn nhất, hiện ông đang phụ trách nội dung tờ VĂN NGHỆ (version của Saigon – ra sáng thứ Năm hàng tuần), không phải version Hà Nội, phong cách giống tờ VĂN hồi đó. Chị có thể tìm xem, mà em nghĩ, chắc phải đặt, vì báo này ít ai bán:)

    Ông Phạm Chu Sa, vừa mới ra mắt 1 tập thơ “MỘT NỬA”!
    http://www.baomoi.com/Mot-nua-cua-Pham-Chu-Sa/152/6649471.epi

    • Nguyễn thị Nha Trang
      13/08/2011 lúc 20:58

      @ huyvespa : Chào em ,

      Vậy là trong chừng mực nào đó Chị và huyvespa có cùng sở thích ! Trước 1975 …khi bắt gặp và thật sự rung động với 1 bài thơ nào đó – dù rằng chị chẳng biết làm thơ – là chị lẩm nhẩm ” như tụng kinh ” cho thuộc lòng nhập tâm , và chép đi chép lại nhiều lần bài thơ ấy cho ” nhừ nhuyễn như cháo ” …!
      Em thuộc thế hệ lớn lên sau 1975 , nhưng trong em có ý thức chắt lọc , sưu tầm , lưu giữ …được những gì là Chân Mỹ của một nền văn hóa đậm tính nhân văn của một thời không thể nào xóa nhòa được…
      Chị quý huyvespa ở phẩm chất này , và cũng cảm ơn em vì những gì em …âm thầm làm nhé..

      Mến ,

      P/s : À , chị chưa đọc truyện ” ký sự người đàn bà bị chồng bỏ ” của chị Minh Ngọc em ạ ! Nhưng chị có đọc 1 bài cảm tưởng của 1 độc giả sau khi đọc xong truyện , trên 1 tờ báo – chị quên mất tên – , nên phần nào đó chị cũng ” loáng thoáng ” được đại ý của truyện em ạ .

  4. 13/08/2011 lúc 00:24

    À, “tám” thêm một chút với 2 chị về việc thực-hư của cô MINH NGỌC có phải là MƠ NỮ..???:) Mẹ cô vừa mất,, cô MN vế nước và có hẹn em qua nhà cô để cô tặng những quyển sách của cô xuất bản lâu lâu lắm rồi (những năm 90) (à, 2 chị đọc KÍ SỰ NGƯỜI ĐÀN BÀ BỊ CHỒNG BỎ của cô chưa???)

    cô có nhờ em photo cuốn TÔI VÀ EM, và nói là quyển THƯ VE ĐƯỜNG SƠN HOA CÚC ra trước quyển này, là do ông HNT tổng hợp từ thư cô viết cho ông, khi cô còn học ở Phan Thiết…..nên lúc đó, có một “scandal” là người ta nói ông “đạo thơ” gì gì đó:)…Quyển THƯ VỀ ĐƯỜNG SƠN HOA CÚC em chưa có dịp đọc, chỉ đọc 1 bài thơ được ông HNT “phụ đề” thêm là viết tiếp cho TVDSHC trong VĂN mà em có scan trong 1 bài blog…
    Chắc có lẽ MƠ NỮ có phải là cô MN, đã được trả lời rồi phải k 2 chị:)

    • 13/08/2011 lúc 12:07

      huyvespa: thích quá, được tác giả tặng sách là thích rồi, nhất là người tặng lại là Minh Ngọc. Chia vui với huyvespa!

      Copy tặng huyvespa đây nhé:

      THƯ VỀ ĐƯỜNG SƠN CÚC
      Ngày.. ngày, tháng.. tháng, năm.. năm
      I
      Bạn lớn,
      Có nhận được thư viết trên giấy hồng của em không ?
      Chắc người đưa thư đã làm mất
      Vì nếu nhận được
      Sao anh im lìm, câm và lười thế !
      Nhớ viết một dòng cho em yên tâm
      Rằng anh không phải là nhân vật chính
      Của đoạn kết chuyện : Không còn ai trả lời !
      Một hôm đi qua cầu là đi luôn không trở lại
      Ðừng cấm em tưởng tượng
      Nên em tưởng tượng mọi chuyện thế là tan đi
      Làm em đạp xe một mạch xuống biển
      Tìm một vài cọng cỏ chong chóng chích vào tay mình
      Nhưng mùa hè này, tháng sáu mùa hè
      Cỏ đã khô vàng héo úa bay đâu mất
      Hè ơi đã đến, cổng trường vừa khép
      Học trò nôn nao vui buồn chia tay
      Thầy chia tay cô, hiệu trưởng chia tay ông giám học
      Bác bảo vệ chia tay bà bán nước mía
      Và anh thì không đợi đến mùa ly biệt,
      Anh đã chia tay em lâu rồi phải không ?
      Mùa gặp đầu tiên, mùa thương thứ nhất, mùa quên cuối cùng
      Cuộc đời là chi, đôi lứa là chi mà lạ lùng như thế ?
      II
      Anh có bao giờ để ý đến
      Những cỏ lá non bé nhỏ hay buồn
      Hay bị lãng quên nên thường hay tủi thân
      Mắt nó ướt, mắt nó ướt
      Anh không tin sao ?
      Ðó, những hạt sương mai, những hạt sương chiều
      Những hạt sương khuya óng ánh là bằng cớ
      Ôi nước mắt cỏ non
      Làm sao mặn bằng nước mắt em
      Không những mặn mà còn thêm vị chát
      Như hôm nào anh đã ví em
      Với những gì chua non nhất cõi trần
      Với những gì đắng chát nhất của trần thế !
      III
      Gởi đến anh,
      Những trang cảo thơm lần giở :
      Tagore :

      “Những ai ở gần em
      Ðiều không hiểu rằng
      Lời nói của họ chỉ đem em đến gần anh
      Những ai yêu em
      Ðiều không hiểu rằng
      Tình yêu của họ chỉ đem em vào lòng anh.”

      Thêm nữa, Nilkos :
      “Cặp mắt cô ghi uổng công hình ảnh của người yêu dấu
      Trong một vài năm nữa
      Ta còn nhớ được đôi mắt của chàng xanh hay đen”
      Em thì sẽ nói :
      “Ðôi mắt chàng xanh hay đen là tuỳ theo mắt em
      Vì mắt anh đã hơn một lần bị nhốt trong mắt em rồi đó”
      IV
      Một năm dĩ nhiên có ba trăm sáu mươi lăm ngày
      Ta chỉ có chừng năm ngày gặp nhau
      Thế có nghĩa gì đâu mà anh thêm thắt thành chuyện trường thiên
      Thế mà than ôi em đã vẽ vời bịa đặt
      Còn nhiều hơn, còn quá sức tưởng tượng
      Thế có phải là em đang tập ghét anh?
      Sau khi tập quên những gì anh hứa
      Anh yêu thương của em, anh còn nhớ gì không
      Những lời anh hứa với em trong hầm gió ?
      V
      May cho anh là em chưa kịp giận anh
      Ðã đến ngày khai trường, chao ôi biết bao bận rộn
      Làm em quên cả giận hờn
      Ðể em kể cho anh nghe ngày em đến trường
      Buổi thứ nhất mở đầu cho niên học mới
      Chỉ có chiếc ví tay nho nhỏ màu hồng là cũ
      Từ tháng tư năm ngoái anh đã đưa cho em
      Mà lâu nay em vẫn còn cất giữ
      Như đã giữ cuốn chuyện thần tiên Alice nhiều màu
      Và băng nhạc dẫu đã mòn vì phải xoay biết bao nhiêu vòng
      Nốt nhạc rung theo tiếng đàn trầm
      Bàng hoàng mê như lần hôn đầu thảng thốt
      Theo hơi khói thuốc anh còn vương
      Trong những bao thuốc lá rỗng không bị vò nát
      Và những hộp diêm cũng rỗng không
      Mà em cũng không quên cất giữ
      Thôi phải quên đi những điều đó
      Vì ngày mai là ngày khai giảng
      Em sẽ dậy sớm trước nhất lên trường giành chỗ
      Chiếm cho được một ghế ngồi đầu bàn
      Ðể chiêm ngưỡng dung nhan thầy cô cho rõ
      Và để mình được nhớ rõ mặt mày
      Hầu kiếm thêm vài điểm cảm tình khi làm bài thi lục cá nguyệt
      Năm nay em đã lên lớp mười hai mà em vẫn như thưở nào
      Thời còn lớp sáu, sớm tinh mơ là hối hả tới trường
      Với bánh mì và vở thơm phức trong cặp
      Ngày mai, ngày mai trường lớp cũ
      Nhớ quá đi sân cỏ bạn bè
      Thành thực mà nói
      Em bây giờ thương anh ít hơn là thương ngôi trường nhỏ
      Em đang đợi ngày mai
      VI
      Sao anh không báo trước cho em
      Những điều anh đã làm phai ố đi chân tình cũ
      Bây giờ em thương tiếc biết bao
      Cái chân tình bằng hữu vong niên ngày trước của ta
      Trong vắt như tràng sương đã trôi qua
      Mà lẽ ra không vương chút bụi
      Alisa, Alisa, Alisa
      Thiếu nữ chịu quên mình đi qua “khung cửa hẹp”
      Nàng đã một lần giống em mà giờ khác xa em
      Anh đâu có biết ở đây cả nhà giận, thiên hạ giận
      Em cũng giận, oán ghét và thương anh lẫn lộn
      Con sói rừng hung hăng cô độc của em
      Con sói rừng tươi trẻ và đôi môi già cỗi của em :
      Anh.
      VII
      Chiều đó anh đi mô mà mất biệt
      Em chờ anh suốt buổi
      Trong sân giáo đường nhiều kẻ ra người vào
      Quỳ gối hứng những giọt nước thánh
      Con đường với nhiều gốc cây to tưởng chừng như có anh
      Ðang đứng nấp, nhưng mà vẫn không
      Trời vẫn đổ cơn mưa bất ngờ
      Em ướt như chuột, tóc rối vào nhau trong xấu ghê đi
      Mưa trút bên ngoài và mưa lăn trong góc mắt em
      Em nhất định mình sẽ không khóc
      Lặng nghe trên môi những giọt nước mưa mặn
      Nhìn xuống áo mình đã lấm dấu bùn trên đường lầy
      Nhìn áo dài hồng của lần gặp đầu tiên anh có còn nhớ ?
      Và buổi tối dần xuống
      Anh vẫn đi mô không thấy về
      Trời ơi ! Ði đâu đi hoài đi hủy
      Báo hại mình em đứng rã rời trong bóng tối
      Tủi buồn như con mèo đói
      Thiên hạ xa xôi, người đâu có biết
      Có kẻ “người dưng khác họ”
      Em đang chờ hôm nay
      VIII
      Ðã thật xa nơi chốn của anh mới bình tâm nghĩ lại
      Mặc dầu mình có quá nhiều điểm khác biệt nhau
      Mà em vẫn thương anh nghe không
      Nhưng giấc mộng chung đường trọn lối
      Chắc là không bao giờ tồn tại
      Em muốn xa anh trong mười năm nữa
      Ðể trắc nghiệm cái đầu óc dễ quên dễ chán của anh
      Anh có chờ em được không ?
      Chắc là không.
      Thì thôi,
      Bổn phận em là phải tan biến
      Là những vết bút chì lăng quăng dễ dàng bôi xoá
      Hãy cầm bằng em như một bóng ma
      Thực là hồn, xác là hư
      Ðã một thời yêu thương
      Ðã một thời gần gũi
      Mà giờ đành thăng thiên
      IX
      Nhìn lại em coi
      Như rơm rạ xác xơ cỏ lá tầm thường đen đúa lọ lem
      Với những ngả rẽ đợi chờ trước mắt
      Rồi mù như mưa, thị thành núi lạ, sách vở gia đình
      Ðất đen vô tình, trái tim bệnh hoạn
      Và những vết mực xa trong hồn
      Theo bàn tay em khắc trên tay anh
      Một lần, nhiều lần, thế rồi chẳng phai mãi mãi
      Nhưng thế mà mình vẫn phải quên
      Cho cuộc đời anh thênh thang
      Cho cõi sống em yên bình gỗ đá
      X
      Quên chưa ?
      Nếu chưa
      Sáng thức dậy nhớ gượng cười và nhớ em
      Tối đi ngủ nhớ gượng cười và gọi tên em cho em tỉnh ngủ
      Vì mấy ngày hôm nay lười quá
      Học hành chẳng vô
      Ôm lấy đàn tranh
      Tập tành gảy khúc
      Tình tang tang tình
      XI
      Ai bảo lỡ nuôi hồn nhau
      Bằng những lá thư như xoài sống tê răng
      Có nuôi thì cũng có ngày sổng chuồng biến mất
      Lâu nay mình dường như lạ mặt
      Thế là lạc nhau
      Thế là đã đứt mất cái mỏng manh hơn tơ trời
      Thôi đây là lá thư cuối cùng
      Giấy mực này có giúp ích gì nhau đâu
      Rồi sẽ đi đến đâu
      Những lá thư từ đường Sơn Cúc rồi sẽ đi đến đâu
      Những lá thư về đường Sơn Cúc rồi sẽ đi đến đâu
      Ngày hôm nay có lẽ em nên chấm dứt
      Em sẽ không viết gì cho anh nữa
      Dầu em đã nhận lấy sầu trong người
      Những khốn khó anh mang, những nỗi đau anh chịu
      Ðã như bệnh truyền nhiễm lây vào người em
      Em sẽ giam anh suốt đời
      Trong một ngăn tim, trí óc và da thịt
      Trong ngăn nhớ cất kỹ đến ngàn sau
      Em sẽ nhốt anh chung thân mãi mãi
      Trong cánh đồng tuổi nhỏ có rào quanh
      Cánh đồng thơ ngây thứ nhất của tình xanh
      Xanh như làn da run run thở buổi đầu tiên
      Xanh như một lần tái tê, xanh một đời lạnh ngắt
      XII
      Thôi nghe
      Nhưng làm sao ly thân nhau đây
      Có dễ dàng như Twinky quay ba vòng trên bờ biển
      Thế là quên
      Có thật dễ dàng
      Xoay mình ba vòng là quên đi tất cả
      Anh thử cùng em xem
      Xoay ba vòng trên đất
      Xoay ba vòng trên đất
      Lảo đảo trái tim tháng ngày mai sau chóng mặt

  5. 13/08/2011 lúc 01:05

    Trong em đầy ắp kỷ niệm của ” Những ngày xưa thân ái ”
    Chúc em ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ .

  6. 13/08/2011 lúc 08:43

    Kiểu này chắc hôm nào phải rủ Thuận Phong qua nhà Phay Van “cướp” mấy bảo bối này của Phay Van mới được. Nếu không cướp thì cũng được nhìn thấy tận mắt Tuổi ngọc 😀

    • 15/08/2011 lúc 11:20

      Đúng đó bác Cua ạ, trong giai đoạn này, phải bạo lực mới thành công được!

  7. Nguyễn thị Nha Trang
    13/08/2011 lúc 21:07

    @ Hà Linh :

    Hà Linh mến !
    Đêm qua khi vào đọc entry này , cảm xúc dâng trào , chị mượn đất nhà Phay Van gõ lại bài thơ Qua Mấy Ngõ Hoa của thi sĩ Mường Mán…bài thơ mang âm hưởng rõ nét của xứ Huế ! Cái âm hưởng xứ Huế này khiến chị liên tưởng tức khắc đến 1 bài thơ ” độc đáo lạ lùng ” mà lần đầu tiên khi bắt gặp bài thơ, trong chị tự nhiên thích thú….kỳ lạ lắm , nhưng chẳng hiểu được gì cả …! Thấy âm hưởng bài thơ chị đoán chắc là ở vùng Nghệ An , Hà Tĩnh …..Vì vậy Chị nghĩ tới em ngay ! Chị gõ chép lại bài thơ rất ” độc đáo lạ lùng ” này Hà Linh xem coi , rồi có thể ” dịch giải nghĩa ” cho chị hiểu được chứ …Hà Linh em ? ( Chị không nhớ tác giả , và cũng không nhớ tựa đề )

    * Mùa nực với mùa gắt
    Kêu chắc đến rồi tề
    Dừ sốt hơn tự tê
    Sốt khô mui nẻ họng
    Ung bứt toóc dới rọng
    Mụ cào ló trửa cươi
    Con chắt ả mô rồi
    Hắn cợi tru vô rú
    Bếp lạnh tanh mun trú
    Cho ga trọi ga bươi
    Nác chát ở mô rồi
    Múc cho tôi một đọi
    O tê ngong rành sọi
    Ả nớ chộ cũng tài
    O ả có thương ngài
    Nấu cho nồi nác chát
    Tôi uống vô mát rọt
    Thứ chè gay rành tài
    Nắng ra răng mặc trời
    Cũng thua nồi nác chát….

    Hà Linh ơi ! Chị pó tay chấm cơm ….với bài thơ rất ” độc đáo lạ lùng ” này !
    Cứu chị với….O gốc xứ Nghệ …!

    • 14/08/2011 lúc 17:50

      @ Chị Nha Trang kính mến,

      Cảm ơn chị dẫn em về nhà qua bài thơ này, em nghĩ bài thơ này xuất xứ từ Hà Tĩnh.
      Em chuẩn bị ăn cơm nhưng mà cũng tràn đầy cảm xúc nên “dịch” cho chị đã nhé, đọc bài thơ này giữa mùa Obon xứ Nhật thật thú vị chị à, chẳng khác nào đang đi bộ giữa phồn hoa ồn ào Tokyo thì chợt có người đồng hương sát vách lâu ngày không gặp vậy..

      Mùa nực với mùa gắt( nóng nực và nắng gắt, nắng gắt là cái nắng như đổ lửa vào người, nóng và khô, quần áo như có thể vỡ vụn ra chị à)
      Gọi nhau đến rồi kìa
      Chừ nóng hơn …( tự tê thì em cũng không rõ, nhưng tê là kia, có thể hiểu đã nóng nực hơn bữa kia rồi)
      Sốt khô mui nẻ họng- Nóng khô môi nứt nẻ cả họng
      Ung bứt tooc dưới rọng- Ông thì cắt rạ ở dưới ruộng
      Mụ cào ló trửa cươi- Bà cào lúa phơi ở sân
      Con chắt ả mô rồi- Vậy chứ cô chị cả đâu rồi?
      Hắn cợi tru vô rú: Nó cưỡi trâu vào trong núi
      Bếp lạnh tanh mun trú: Bếp núc nguội tanh chỉ có tro của trấu ( người ta đun bằng vỏ trấu)
      Cho ga trọi ga bươi: để cho gà vào bới
      Nác chát ở mô rồi: Nước chè xanh tươi mới đâu rồi( có nước chè xanh mới nầu không?)
      Múc cho tui một đọi: Múc cho tôi một bát( ở quê em có vùng uồng nước chè xanh mới nấu bằng bát ăn cơm chị Nha Trang à).
      O tê ngong rành sọi: Cô kia trông nhanh nhẹn, được việc
      Ả nớ chộ cũng tài: Chị này có vẻ cũng giỏi giang
      O ả có thương ngài: Nếu cô và chị có tính thương người
      Nấu cho nồi nác chát: thì hãy nấu cho tôi nồi nước chè xanh tươi đi
      Tôi uống vô mát rọt: Tôi uống vào sẽ thấy mát mẻ trong lòng
      Thuứ chè gay rành tài: thứ chè này mới kì diệu làm sao
      Nắng ra răng mặc trời: Trời có nắng ra sao đi nữa
      Cũng thua nồi nác chát: cũng không thể sánh với sự mát mẻ của nồi nước chè xanh (do cô và chị nấu)
      Một bài thơ rất duyên chị Nha Trang à, so sánh tình người -những người nấu nồi nước chè xanh chát nóng bỏng với cái nắng nóng của xứ Nghệ-Tĩnh, trời nắng nóng thật đấy, nhưng nếu các em nấu nước cho anh uống thì anh thấy mát lòng mats dạ bởi tình em…Cái nóng gay gắt của xứ Nghệ phải thua tấm tình của em.
      Thường người Nghệ Tĩnh hay dùng chè tươi cắt từ vườn nhà để nấu nước mời bà con, làng xóm uống, khi có khách ông chủ nhà hay bà chủ sẽ tự tay cắt một nắm chè tươi trong vườn, nấu một nồi nước chè tuoi, thơm gắt và chát ( người không quen uống vào sẽ bị say ), màu xanh ngăn ngắt khi rót ra bát ngun ngút khói…Với người xứ khác thì làm sao mà uống được bát nước chè chát xít nơi đầu lưỡi, nóng hổi giữa trời nắng chang chang vậy, nhưng người Nghệ thì mừng bởi bát nước chè nóng hổi,c hát ơi là chát đó và người đun nước thì vui lắm khi người khác dùng nước của mình.
      Bài thơ cũng nói lên bản sắc vùng miền chị à, bài thơ rất riêng của xứ em!
      em đọc và sung sướng bởi chị đã tìm ra và chia sẻ!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        14/08/2011 lúc 22:17

        Hà Linh mến ,

        Tuyệt vời phương ngữ xứ Nghệ quê em !
        Cảm ơn em đã ” nhín ” thời gian cơm chiều , để ” dịch ” và giải thích tường tận cho chị hiểu nghĩa của bài thơ …
        Người trong một nước mà khi gặp còn ” ngẩn tò te ” , bảo sao người nước ngoài khi gặp phương ngữ này không ” ngơ ngơ ngáo ngáo ” cho được …!

        Hà Linh ơi , thế còn mấy câu ” mật mã ” này :

        * Bươm như mấn đập chắc
        * Ngái thì thương , gin thì thường
        * Mắt su lộ đáo , ngài tóm dơ xương
        * Lắc xắc như ác xắc vô bụi
        * Khéo vẹ cho đị xăn mấn
        * Gấu cộ dệ nấu , nhôông xấu dệ sai
        * Nói tủa trời bốc nạm
        * Oi trôộng khu , du rôộng mồm
        ……………………………………………….

        Chị pó tay…thật tình đó …! Đừng bực mình chị , Hà Linh nha !

      • 15/08/2011 lúc 00:15

        Chị Nha Trang kính mến,

        Em vui khi chị quan tâm đến phương ngữ quê em chị à!

        Bươm như mấn đập chắc: rách bươm như váy bị rách khi đánh nhau.
        * Ngái thì thương , gin thì thường: Xa thì thương yêu, gần thì bình thường
        * Mắt su lộ đáo , ngài tóm dơ xương: mắt sâu như cái lỗ đánh đáo: đánh đáo là một trò chơi xứ Nghệ chị à,người ta phải đào cái lỗ để ném đồng xu vào. Người gầy dơ xương.
        * Lắc xắc như ác xắc vô bụi: Cũng có thể hiểu hống hách, lanh chanh như khi con chim ác( hình như là cú vọ??) chui vào bụi rậm cứ loay hoay, loách choách chị à

        * Khéo vẹ cho đị xăn mấn: cứ vẽ chuyện ra cho gái đĩ vén váy..em nghĩ giống vẽ đường cho huowu chạy
        * Gấu cộ dệ nấu , nhôông xấu dệ sai: Gấu cộ? thì em k hiểu lắm, nhưng mà nhông xấu dế sai là chồng xấu thì dễ sai khiến
        * Nói tủa trời bốc nạm: Nói khoác nhiều quá y như có thể nắm cả bầu trời vào một nắm tay
        * Oi trôộng khu , du rôộng mồm: Cái oi là một vật đan băng tre để người nông dân mang đi bắt cua cá chị à, nếu bị thủng thì xem như cho cua cá vào là ra hết, nên cũng như nhà có con dâu rộng miệng( có thể như là người ăn nhiều phá hoại, hay nói nhiều điêu ngoa đó chị) có thể làm k biết bao nhiêu cho vuừa

      • Nguyễn thị Nha Trang
        15/08/2011 lúc 22:28

        Hà Linh mến yêu ,

        Cảm ơn em , thế là chị Vỡ ra được nhiều điều từ em gái đáng yêu xứ Nghệ !

        À Hà Linh ơi , thế ” anh chàng của em ” có bị …”.ù ù cạc cạc “….khi cô vợ đáng yêu ” xổ Nho xứ Nghệ ” không đấy …!? cũng như 2 cháu CS , TC có tròn xoe mắt nhìn Mẹ như người …” hành tinh khác ” ? hihi…

        Hà Linh mến , cá nhân chị thấy phương ngữ quê em rất… lạ , rất đặc biệt , và rất độc đáo với người dân miền Nam nói chung ! Hay là …nếu không là đường đột , chị mạn phép gợi ý em ” đầu tư ” sưu tầm …viết 1 entry về phương ngữ của quê em đi ! chị để ý bạn khách nhà em , nhiều bạn chắc là đồng hương với em , và với entry chủ đề này , chị nghĩ cũng là 1 cách để em thể hiện tình cảm sâu sắc với quê nhà….của em !
        Đồng ý chứ Hà Linh .. ….

      • 16/08/2011 lúc 13:03

        Chị Nha Trang kính mến,

        Cảm ơn chị quan tâm đến phương ngữ xứ em chị nhé!
        Em đã có một entry nho nhỏ như chị đề cập đó chị à.
        Hihihihi chồng con em chỉ nghe em nói thứ tiếng Việt phổ thông nên không ù ù cạc cạc tí nào chị ơi!
        Ngày vui nhé chị!

      • Dân cổng Chốt
        16/08/2011 lúc 14:32

        “Gấu cộ dệ nấu”-gạo cũ,gạo đã lâu ngày,gạo đã “vô hơi” thì dễ nấu(Vì nó ít nhựa rồi,hạt cơm rất nở.. nên khó bị khê,bị nhão.Ăn thì không ngon nhưng náu thì rất dễ)
        Xin lỗi 2 chị em!

      • 16/08/2011 lúc 20:41

        a dung roi, gau co = gao cu.
        cam on anh Chot!

      • 15/08/2011 lúc 20:17

        hihihi nàng Phay, đáng yêu quá ngôi nhà nàng Phay, phải gọi là ngôi nhà học tập mới đúng, HL học được bao nhiêu thứ!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      15/08/2011 lúc 22:36

      Phay Van mến ,

      Ừ , chị thuộc lòng em ơi ! Chị có 1 tật ” xấu ” , đó là khi gặp bất cứ 1 bài thơ nào mà cá nhân chị cảm thấy thích , hoặc rung cảm thật sự , thì y như bài thơ ấy….theo chị suốt đời ! Bài thơ này lần đầu tiên chị gặp tình cờ…. ở 1 tờ báo…..gói đồ ! …Thấy bài thơ …là lạ , và quá độc đáo về từ ngữ – dù rằng chẳng hiểu nghĩa …mãi đến hôm nay nhờ Hà Linh mới hiểu tường tận ý nghĩa – , thế là chị lẩm nhẩm ” tụng kinh ” thuộc lòng nhập tâm luôn…..

      Phay Van biết không , năm 1972 …trong nhóm bạn của chị , truyền tay nhau 3 bài thơ ” quốc cấm ” bằng tiếng Anh và tiếng Hán của….Việt Cộng , bọn chị thời đó không biết ai là tác giả , vả lại đây là ” hàng quốc cấm “….. thấy lời thơ và ý thơ hay hay , thế là chị ” cho vào bộ nhớ ” luôn …mãi đến bây giờ ….! chị gõ chép lại , em đoán xem là thơ của ai nha …:

      * The first watch passes …the second watch …the third watch…
      I toss about and fidget and no sleep comes
      The fourth….the fifth watch , no sooner my eyes have closed
      Then the five pointed star twinkle in my dreams .

      ( Nhất canh ..nhị canh…hựu tam canh
      Triển chuyển bồi hồi dạ bất thành
      Tứ ngũ canh thì tài hợp nhãn
      Mộng hồn hoàn nhiễu ngũ tiêm tinh )

      * For prisoner, there is no alcohol nor flower
      But the night is so lovely , How can we celebrate it ?
      I go to the air-hole and stare up at the moon
      And through the air-hole , the moon smiles at the poet .

      ( Ngục trung vô tửu diệc vô hoa
      Đối thử lương tiêu nại nhược hà
      Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt
      Nguyệt tòng song khích khán thi gia )

      * Only when out on the road , can we take stock of our dangers
      After we climb one mountain , another looms into view
      But , once we have struggled up to the top of the mountain range
      More than ten thousand li can be surveyed at the glance .

      ( Tẩu lộ tài tri tẩu lộ nan
      Trùng san chi ngoại hựu trùng san
      Trùng san đăng đáo cao phong hậu
      Vạn lý dư đồ cố miện gian . )

      P/s : sau 1975 , thì mới rõ tác giả ! và ấn tượng đẹp về các bài thơ này , không còn đẹp như trước 1975 nữa ..!
      Nhưng điều chị muốn nói , là : 3 bài thơ này thì chị không quên được , vì đã ” lỡ thuộc lòng ” mất rồi …

      • Nguyễn thị Nha Trang
        17/08/2011 lúc 21:59

        Phay Van mến ,

        Có một dạo chị cũng nghe loáng thoáng lùm xùm chuyện ” ăn cắp ” thơ này , nhưng vì tất bật mưu sinh , không có thời gian tìm hiểu ngọn nguồn…, nay đọc bài em giới thiệu này , thì thấy thật ” tội nghiệp ” và thật ” đáng thương ” cho kẻ ăn cắp …đầy man trá từ bản chất này ! và cũng thật tội nghiệp , cũng như đáng thương cho biết bao nhiêu thế hệ học sinh dưới mái trường xhcn , và biết bao kẻ mang danh là ” nhà văn , nhà thơ …trí thức xhcn ” bị gò ép phải tin tưởng tuyệt đối 1 cách vô thức , ngõ hầu ra rả tụng niệm và ca ngợi ngút tận trời xanh những bài…..thơ ăn cắp !!!

        Lòng tự trọng và ý thức xấu hổ , hình như là cái gì đó không hề có và tồn tại trong kẻ ăn cắp đầy ” đẳng cấp hạ cấp ” này ….

        Có ai còn u mê ca ngợi không ta….!

    • Dân cổng Chốt
      16/08/2011 lúc 14:48

      HL giải thích đúng hết.Nhưng rêng 2 câu đầu thì nghĩa chuẩn phải là:Mùa nực với mùa gặt(lúa vụ chiêm) đã gọi nhau đến rồi kia kìa.”Nắng gắt”thì ở đâu cũng nói rứa.Nhưng gặt lúa nói là…”gắt lúa” thì chỉ Nghệ-Tĩnh.
      “Trửa cươi”- GIỮA SÂN(nói “ở sân” cũng được )

      • Nguyễn thị Nha Trang
        16/08/2011 lúc 20:16

        @ Dân cổng Chốt : Chào bạn !

        Cảm ơn bạn đã đọc comment , và chia sẻ bổ sung , cũng như giải thích rõ thêm 1 số ngữ nghĩa trong bài thơ nha ! ắt bạn Dân cổng Chốt cũng người xứ Nghệ ?
        Và nếu không có gì phiền , bạn có thể cho Nha Trang được rõ và phân biệt thêm 1 vài
        ” chức danh ” sau của xứ Nghệ , được chứ bạn ? :

        * Chắt ả , Chắt enh , Chắt em .
        * Cháu ả , Cháu enh , Cháu em .
        * Ung = Ông ( như trong bài thơ ) , Thế còn : ÔÔng : có là ” Ông ” không bạn ?

        Thành thật cảm ơn bạn trước …

      • Dân cổng Chốt
        17/08/2011 lúc 18:31

        Chào chị Nha Trang!
        Vâng,tui là người Nghệ An chị ạ.(Nếu tên chi là Nha Trang vì quê gốc chi ở …Nha Trang thì tui cũng”khoe” luôn là tui cũng được sống và học tại Nha Trang 3 năm đó chị.)
        Mấy từ địa phương Nghệ Tĩnh mà chị hỏi thì Hà Linh nói hết cả rồi đó thôi.Chữ nghĩa,văn chương O nớ hơn hẳn tui mà.Tui nói rất thật lòng đó chị.Tuy nhiên ,chị đã hỏi thì tui cũng…thưa chơ răng.Hìhì..
        -Chắt ả,chắt em,chắt enh là con chị,conem,thằng anh.
        -Cháu ả ,cháu em,cháu enh cũng thế.
        Thực ra Chắt enh,cháu enh rất ít dùng,ngay quê tui thì…không gặp.
        “Cháu” và “Chăt” ở Nghệ Tĩnh có thể là tên riêng (sau lớn họ hay đổi tên là Châu,Chất)nhưng cũng có thể là chữ ghép trước một tên chính thức(ví dụ Chắt Hoàn,Cháu Hoàn/Chắt Nghĩa,Cháu Nghĩa,anh Cu Nghĩa…)cũng na ná như ngoài bắc gọi “con””cái” “cu””thằng”vậy(Con Mơ,cái Mơ,cu Mô..)
        -Ôông,enh,eng…là ông,anh.Tui nghĩ đó do sự biến âm ,biến giọng mà ra chứ chưa hẳn là phương ngữ(ý kiến riêng tui thôi nha).Nó khác hẳn Mô-tê-răng-rứa-chộ-nỏ-rành-v..v..thì đúng là phương ngữ.Ôông,enh,eng..cũng na ná như nói ngong ngoài Bắc hay âm giọng Quảng Nôm,Quảng Nghĩa rứa mà:(xe độp/xe đạp)
        Do tui cũng kém cái khoản này nên không biết nghĩ rứa có chính xác không nữa.Hì hì..
        Chúc chị vui vẻ!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        17/08/2011 lúc 21:15

        @ Dân cổng Chốt :

        Chào bạn , đầu tiên cho Nha Trang gởi lời chúc sức khỏe và sự an vui đến bạn và gia đình bạn nha !
        Thành thật cảm ơn sự vui vẻ chân tình của bạn , đã giải thích cặn kẽ cho Nha Trang rõ nghĩa thêm những ” danh xưng ” xứ Nghệ mà Nha Trang chưa tường tận . Thú vị lắm khi được biết thêm nhiều điều về ngôn ngữ quê hương của bạn và Hà Linh đấy , bạn Dân cổng Chốt ạ !

        Bạn đã sống và học tập 3 năm ở Nha Trang à ! hay nhỉ , thế cảm tưởng về thành phố biển thùy dương cát trắng Nha Trang này vào lúc ấy thế nào vậy bạn …?
        Vâng , Nha Trang là người sinh ra , sống , và trưởng thành ở Nha Trang …., nhưng sau 1975 thì gia đình Nha Trang không còn ở thành phố này nữa bạn ạ .. Tiếc ghê lắm bạn ơi..!

        Lần nữa , thành thật cảm ơn bạn nha …

      • Dân cổng Chốt
        17/08/2011 lúc 22:17

        Chị Nha Trang!
        Tuy ở Nha trang 3 năm nhưng tui chỉ biết nhiều có mỗi khu vực Hòn Chồng thôi vì tui học ở trường Thủy sản mà cơ sở của nó là Tu viện La San ở trên đồi La San.
        Khi Trường Thủy sản tiếp quản khu vực này(đầu 1977),phong cảnh tại Tu viện La San thật đẹp.Tu viện nằm trên ngọn đồi sát ngay biển,gió lộng và sóng ì ầm quanh năm.Toàn cảnh trường lúc ấy không khác gì một Công viên lớn .
        Còn Biển?Tui vẫn nhớ nhà thơ Xuân Diệu có nói:Không nơi nào ở VN lại có nước biển xanh như ở Nha Trang. Đúng thế!Ấn tượng nhất với tui cũng là màu xanh của vùng biển này .Còn cuộc sống,tui còn nhớ lời của một người dân sống ở đấy(xóm ở gần Hòn Chồng):Tụi tôi ở đây làm ăn rất thuận lợi,Ông Trời có muốn bắt bọn tui nghèo đi cũng khó lắm.Vậy mà…Chỉ mấy năm tiếp theo đó,tui nghĩ là họ đã thấy mình hơi chủ quan khi phát biểu thế phải không chị?

  8. 14/08/2011 lúc 22:08

    @ chị Phay Van: hi chị, bài chị copy là bài THƯ THI mà ông HNT ghi là “Bổ túc cho THƯ VỀ ĐƯỜNG SƠN CƯỚC (???!!)” có đăng trong quyển Văn mà em có, em scan lại như sau:




    • 15/08/2011 lúc 16:53

      Huyvespa: thế à, thế mà mình cứ ngỡ đó là nội dung tác phẩm.

      À, hồi xưa mình có đọc cuốn Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta rồi đấy. Nhìn lại ảnh chụp chân dung các nhà văn là mình nhớ liền, nhớ nhất là Dương Nghiễm Mậu với cái mặt đồng hồ có 2 kim bị rớt xuống. Huyvespa có nhiều sách quý quá.

  9. 15/08/2011 lúc 11:15

    Hí hí, ai chụp cho cái mũ phản động thì mới đúng là phản động.
    Nếu là phản động thì để em giữ giùm cho chị Phay ới! 😀

  10. 15/08/2011 lúc 22:04

    Nhớ lại chuyện xưa là một trong những thú vị khi … một mình. Nhưng cũng phải nhìn về phía trước nữa chớ !
    Nhưng cũng hơi chạnh lòng vì tụi nhỏ bây giờ không biết ( thích ) đọc thơ,….

  11. Nguyễn thị Nha Trang
    16/08/2011 lúc 22:29

    Hà Linh mến ,

    Đây là tiếng Nhật hay tiếng xứ Nghệ của quê em ? :

    “…O đi mô tê ? – tui đi ra ga – O ra ga mô ? – tui ra ga ni – ga ni ga chi ? – ga ni ga Si – ra ga mần chi ? – bựa ni phiên chợ Si …”

    ………và , Răng – Rứa :

    * Đời là rứa hay là răng rứa hí
    Rứa răng đời không một chút vui tươi
    Thấy răng răng nên đôi lúc mĩm cười
    Vì rứa rứa nên dường như muốn khóc
    Câm lặng rồi , rứa răng cứ mời mọc
    Có nói nhiều , răng rứa cũng như ri
    Mà răng răng rứa rứa có ích chi
    Rứa răng răng rứa hỡi người đà chán lắm
    Có nhiều lúc hỏi răng mà như rứa
    Đành trả lời như rứa chớ mần răng !

    Cứ gọi là một chút lan man trò chuyện ….cho vui , Hà Linh nhé ….

    • 17/08/2011 lúc 06:59

      da, em chao chi Nha Trang ( em xin loi vi chua sua duoc phong tieng Viet chi oi)

      em rat vui duoc doc nhung bai tho phuong ngu ma chinh em cung chua duoc biet!
      Cam on chi nhieu lam!

  12. Mai
    24/08/2011 lúc 10:08

    Bạn ạ,
    Ngày xưa mình cũng “mê” đọc Tuổi Ngọc lắm. Cám ơn Phay Van đã post trang này. Nhìn những hình bìa và bài báo như thấy lại được cả một trời kỷ niệm . Giống như Nha Trang và Huyvespa, mình cũng đã từng thích và thuộc lòng bài thơ “Qua mấy ngõ hoa” của nhà thơ Mường Mán.
    Có một bài thơ này đăng trong TN, mình đã thuộc, nhưng không nhớ tên tác giả, mình ghi ra đây để các bạn cùng thưởng thức nhé! (Nhớ mang máng là của Từ Kế Tường, nhưng không biết có đúng không?)

    Giận nhau

    Hôm nọ em biếng học
    Khiến cho anh bất bình
    Khẽ đánh em cái thước
    Vào bàn tay xinh xinh

    Anh trách em biếng lười
    Rắn mặt cùng khó dạy
    Rồi lệ em chan hòa
    Rồi lòng anh tê tái

    Giận anh, em ủ rũ
    Từ hôm đó mà đi
    Anh hỏi, em không nói
    Anh cười, em ngoảnh đi

    Chơi đi trốn đi tìm
    Em không chơi với nữa
    Khăn đào em đang thêu
    Cho anh, em bỏ dở

    Hôm nay em hết lười
    Nũng nịu đến xin lỗi
    Được thể, anh làm cao
    Sao em không giận mãi?

    • Nguyễn thị Nha Trang
      24/08/2011 lúc 22:34

      @ Mai : Bạn thật tuyệt !
      Với bài thơ ” Giận nhau ” bạn gởi đến , Mai đã làm mình nhớ lại 1 kỷ niệm cách đây hơn 10 năm , giữa mình và con bé út của mình …( mình sẽ kể sau nha )

      Mai ơi , bài thơ ” Giận nhau ” này không phải của Từ Kế Tường , mà là của 1 nhà thơ thời tiền chiến : Thi sĩ , nhà văn , nhà báo Nguyễn Xuân Huy ( 1915 – 2000 ) , Mai ạ …!

      Bài thơ ” Giận nhau ” lúc đầu được in trong cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông : ” CHIỀU ” , sau đó mới in lại trong tập thơ đầu tay và cũng là duy nhất của ông : ” HƯƠNG XƯA ” . Nguyễn Xuân Huy và Thơ của ông đã được Hoài Thanh – Hoài Chân viết bài giới thiệu để in trong Thi Nhân Việt Nam , xuất bản năm 1942
      .
      Bài thơ ” Giận nhau ” này cũng được Gs Trần Văn Khê phổ nhạc , Gs Trần Văn Khê kể : “…lúc tôi ẩn trú trên Lộc Ninh …đọc lại những bài thơ loại thơ mới , gặp các bài thơ ” Chùa Hương ” của Nguyễn Nhược Pháp , ” Thời Gian ” của Xuân Diệu , và ” Giận nhau ” của Nguyễn Xuân Huy …Tôi thích quá , nên từ Ngâm Thơ theo kiểu mới biến thành Phổ Nhạc Thơ…! Ba bài thơ này tôi chỉ hát chơi cho bạn bè nghe…Sau em tôi là Trần Văn Trạch thích bài ” Giận nhau ” , đem ra biểu diễn trong các buổi Đại Nhạc Hội và trên Đài Phát Thanh Saigon…được thính giả hoan nghinh lắm….”

      Mình biết được và nhớ đến ngay bài thơ này – nhưng chưa thuộc lòng được như Mai – là do con bé út của mình ghi chép sưu tầm !
      ….Số là , hồi đó vợ chồng mình ” bày đặt giận nhau ” , không khí gia đình cũng hơi ” ảm đạm “…
      Một buổi trưa , mình đang nằm võng dưới bóng cây vườn nhà , con bé mon men lại gần , tay cầm cuốn sổ thơ , ngồi xuống cạnh võng nó nói : ” con đọc cho mẹ nghe bài thơ này nha , con đã đọc cho ba nghe hồi nãy rồi… .” ( mình sẽ gõ chép bài thơ – cũng tựa đề ” Giận nhau ” nhưng của Anh Tuyến – con bé đọc ” để giảng hòa ba mẹ ” ở dưới sau …)
      Khi con bé đọc xong , mình lấy cuốn sổ thơ xem nó ghi chép những gì…và thấy trong đó có bài thơ ” Giận nhau ” của Nguyễn Xuân Huy ….mà Mai gởi đến hôm nay đó …! Có điều câu cuối , trong sổ thơ sưu tầm của con bé út mình , thì nó chép hơi khác 1 chút là :

      ” Sao không giận anh mãi ? ”

      Mình biết và nhớ bài thơ ” Giận nhau ” Mai gởi đến là vậy đó……

      • Nguyễn thị Nha Trang
        25/08/2011 lúc 23:18

        @ Phay Van yêu mến ,

        Ừ…chính cái con bé , 1 buổi trưa lục lạo sưu tầm trang thơ Nguyễn Tất Nhiên ở nhà em….
        rồi phát hiện sự thú vị nơi blog của em … và chính nó cầm tay dắt chị. ..vào nhà em ngày 5/3-2011 lúc 12g45 ở comments # 71 & 73 trong entry : ” Những cái nhất của riêng năm 74 ” đó !
        Gõ tới đây chị lại …nhơ nhớ nó rồi…Phay Van ơi…!

      • Nguyễn thị Nha Trang
        26/08/2011 lúc 12:54

        @ Phay Van yêu mến ,

        Con cái lớn và trưởng thành thì như chim đủ đầy lông cánh , chúng tự do… bay…bay…vào vùng trời mà chúng chọn và thật sự thích ; nhiều lúc nhìn quanh chỉ có 2 vợ chồng thì cũng thấy nhà cửa hiu quạnh thật ! nhưng anh chị cũng thật sự ấm lòng và hạnh phúc , vì những con chim non của mình , đã tự vững vàng bay được trên chính đôi cánh của chúng , và chúng luôn luôn nhớ về tổ ấm…em ạ !

        Ừ …hè , cả 2 con bé đều có về thăm nhà 10 ngày rồi xin phép đi lại …vì lịch dạy thêm cho sv của 2 đứa tương đối dày …cho tới niên khóa tới ! Hơn nữa chúng nó ” tạm thời quên Ba Mẹ ” vì … ” bày đặt…có người yêu ” Phay Van ơi !

        Vui hay …chạnh lòng hiu quạnh đây ta….!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      24/08/2011 lúc 22:37

      Mai mến ,

      Nha Trang gõ chép bài thơ ” Giận nhau ” của Anh Tuyến , mà con bé út của mình đã đọc nha ( mình trích lại sổ ghi chép sưu tầm thơ ngày nào…của cháu nó… ) :

      “…Trong tình yêu trai gái ở bất cứ lứa tuổi nào , khi còn là tình nhân , cũng như sau khi thành vợ chồng ; có một hiện tượng thật dễ thương thường xảy ra : ” Giận Nhau ” !
      Giận nhau vì những chuyện đâu đâu , không có lý do và cũng không cần lý do chính đáng …Có thể nói , ” Tôi giận vì Tôi đang yêu ” !

      Bài thơ ” Giận nhau ” của Nguyễn Xuân Huy , nói lên tình yêu dễ thương ở lứa tuổi học trò mới lớn , mơ mộng đủ điều…..

      ” Giận nhau ” của Anh Tuyến , là cái giận ” trường kỳ ” của những đôi vợ chồng trẻ , thương nhau lắm giận nhau nhiều , giận là vì tới lúc….phải giận , giận để thay đổi…..không khí …Thế thôi ! Đừng hỏi tại sao……”

      * GIẬN NHAU – của Anh Tuyến –
      *****************************************************

      * Hôm ấy chúng mình đã giận nhau
      Giận nhau không nhớ bởi vì đâu
      Em nằm quay mặt vào trong vách
      Anh ngoảnh ra ngoài , lặng nhổ râu .

      * Lạnh lẽo ngoài hiên gió thở dài
      Thằn lằn tắc lưỡi nhớ thương ai
      Căn phòng vắng vẻ nghe buồn quá
      Tích-tắc đồng hồ đếm phút giây

      * Nhắm mắt như là đã ngủ yên
      Lòng đầy ấm ức giận không quên
      Co ro ngồi rét về trên gối
      Lành lạnh nhưng không chịu đắp mền

      * Giận quá như không muốn sống đời
      Giận tràn lên cổ giận đầy hơi
      Ghét cay ghét đắng hờn ra mặt
      Mà ” họ ” dường như đã ngáy rồi

      * Suy nghĩ miên man bỗng ngủ quên
      Sáng ra hai đứa đắp chung mền
      Nghe hơi âm ấm , còn nheo mắt
      Có tiếng làm lành – ” lạnh hả em ? ”

      * Em ấy chàng đây , ngoảnh mặt ra
      Mười phần cơn giận vơi đi ba
      Chàng nằm yên lặng thêm vài phút
      Rồi bỗng ngồi lên , mở cửa ra

      * Em dậy thì chàng đã bỏ đi
      Cà phê không uống , sữa đầy ly !
      Em như vừa tức , vừa như hối
      Tiêng tiếc dường như mất vật gì

      * Buồn quá ra vào dạ ngẩn ngơ
      Chàng về , gương mặt vẫn thờ ơ
      Vào mâm cầm đũa không ai nói
      Muốn nói nhưng em vẫn cứ chờ…

      * Chẳng nhớ rồi sau ai hỏi ai
      Chiều về cơn giận đã nguôi ngoai
      Chàng nằm xem báo , em may vá
      Tối lại chung mền đắp đủ đôi

      * Không biết bao lần đã giận nhau
      Giận nhau vì những chuyện đâu đâu
      Làm lành khi đã tan cơn giận
      Lại nguyện yêu nhau đến bạc đầu…

      ( Anh Tuyến – Tổ Ấm 1960 – )

  13. Mai
    25/08/2011 lúc 18:49

    @ Nha Trang:
    Cám ơn bạn đã chia xẻ về tác giả cũng như những chi tiết liên quan đến bài thơ “Giận nhau”. Mai thật là vui khi gặp một tâm hồn đồng cảm.
    Về câu thơ cuối “Sao em không giận mãi” hoặc ”Sao không giận anh mãi?” đều có vẻ thích hợp hết, mình không biết câu nào là đúng hoặc sai. Nếu tác giả còn sống và mình có dịp được hỏi, Mai nghĩ ông Nguyễn Xuân Huy sẽ rất cảm động khi biết có cô học trò đã nắn nót chép thơ ông vào trong vở hoặc đã thuộc lòng được bài thơ. Theo Mai nghĩ, hạnh phúc của người viết là ở chỗ đó. Như trong quyển “Phạm Duy còn đó nỗi buồn” của Tạ Tỵ mà Mai đã đọc trước 1975, nhạc sĩ Phạm Duy rất hạnh phúc khi tình cờ đi qua một nơi nào đó, ông nghe có người hát nhạc của ông, dù sai lời hoặc không đúng điệu.
    Mai cũng thích bài thơ “Giận nhau” của Anh Tuyến mà Trang chép tặng. Và con bé út của Trang thật là dễ thương, đã giúp ba mẹ làm lành một cách tuyệt vời. Trang có một gia đình thật là hạnh phúc. Chúc mừng bạn!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      25/08/2011 lúc 23:15

      @ Mai mến ,

      Những thế hệ chúng ta , qua biến cố 4/1975 đã lưu lạc tứ tán khắp nơi … , môi trường cuộc sống bị biến động một cách nghiệt ngã , cộng với bao lo toan tất bật mưu sinh , đã khiến chúng ta hầu như không kịp thở…! Những kỷ niệm đẹp êm đềm một thời , đành phải tạm chìm lắng đọng , tạm ẩn khuất nơi góc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn ….và đợi chờ có dịp bùng dậy !

      Thật là rất vui , nếu không muốn nói là rất hạnh phúc , khi bất chợt ta gặp được người đồng điệu , đồng cảm….dù chỉ là trên mạng…để cùng trò chuyện , để cùng chia sẻ những gì có thể sẻ chia được…

      Mai ơi , cảm ơn Mai nhiều lắm…, Trang không khách sáo đâu nha ! Ngay chính cái comment đầu tiên của Mai cho cô chủ Phay Van , Trang đã tự nhiên thấy lòng mình…vui vui một cách kỳ lạ …nó chứa đầy cái cảm giác thân thương quen thuộc của những gì thuộc về ” những ngày xưa thân ái ” đó Mai …! Vì vậy , mong Mai ghé nhà Phay Van chơi thường xuyên , cũng như chia sẻ những sáng tác của Mai từ sau 4/1975 đến giờ , để mọi người có dịp thưởng thức , Mai nhé…

      Chúc Mai cùng gia đình luôn an bình và hạnh phúc .

  14. Mai
    25/08/2011 lúc 19:05

    @ Phay Van:
    Chị có biết báo Ngàn Thông của anh Quyên Di, nhưng chị đọc không nhiều, hình như chỉ một hai số báo thôi. Hồi đó chị còn nhỏ, không có tiền nhiều để mua báo em ơi… Tiếc thật, em há!

    • 25/08/2011 lúc 20:49

      Dạ, hồi xưa bà chị cả của em cũng mua báo Tuổi Hoa đến cuối năm 1974 thôi, sau đó chị ấy đi học điều dưỡng và quyết định… không mua báo nữa vì… hết tiền. Mấy đứa nhỏ tụi em phải góp tiền ăn sáng để mua cho được Tuổi Hoa số xuân Ất Mão 1975 đó chị.

  15. Mai
    26/08/2011 lúc 11:47

    @ Nha Trang mến,
    Mai cũng rất vui khi được quen với Nha Trang. Tuy là mới “gặp” nhau, nhưng Mai cảm thấy như là đã “biết” nhau từ lâu lắm.
    Thế hệ của chúng mình thật là tội nghiệp, Trang hả? Nhưng rồi mọi sự đã qua…Bây giờ được chia sẻ trên mạng như vầy cũng đã là một hạnh phúc rồi.
    Cũng sẽ có lúc Mai bận việc không vào được nhưng hứa là sẽ vào khi có thể.
    Mai gởi tặng Trang và trang nhà Phay Van bài thơ “Đứng ngoài cổng trường” để kỷ niệm một thời áo trắng. Bài thơ này đã gửi cho Tuổi Hoa nhưng chưa kịp đăng vì biến cố tháng tư năm 1975.

    Đứng ngoài cổng trường

    Đã biết bao lần tôi bật khóc
    Khi về trường cũ lá me bay
    Còn đâu năm tháng xưa ngà ngọc
    Buồn hơn mưa nhỏ buổi chiều nay…

    Đứng ngoài cánh cổng tôi nhìn mãi
    Mái ngói rêu xanh phủ phủ dày
    Bảng phấn, tường vôi màu thân ái
    Tất cả dường như chẳng đổi thay

    Có tiếng đọc bài vang vọng rõ
    Và lời giảng giải vẫn êm êm
    Tôi thèm muốn quá về tuổi nhỏ
    Ngồi ngoan chăm chỉ học như em

    Sao cánh cổng trường luôn khép chặt
    Như thể quay lưng với một người
    Thánh thót rơi rơi dòng nước mắt
    Mà nhớ thương hoài mãi chẳng vơi…

    Trần thị Nguyệt Mai
    1974

  16. Mai
    26/08/2011 lúc 20:16

    @ Phay Van mến,
    Chị đã gởi bài nhạc cho em. Em có thể đưa bài thơ này lên trên luôn.
    Cám ơn em nhiều.

  17. Uy Dinh
    10/09/2011 lúc 05:19

    Hi hi bố mình là Đinh Tiến Luyện. Chắc là rất vui khi nhìn thấy nhưng quyển sách như vầy. Mà sao gọi bố mình là Anh chi @@!

  18. Gigi
    14/09/2011 lúc 06:22

    Chị Phay Van mến (em thuộc thế hệ “9x”, không biết xưng hô sao cho phải nên em mạn phép xưng chị),
    Cám ơn chị đã đăng chủ đề về tuần báo Tuổi Ngọc này, nhờ vậy mà em biết rõ hơn về tuần báo và thêm một số bài thơ hay đó! Tuổi Ngọc có nhiều bài hay quá, phải chi bây giờ cũng có Tuổi Ngọc mà đọc chị nhỉ?

    (Chị nè, chị nhắc đến Anh Chi Yêu Dấu làm em nhớ thời gian mới biết đến truyện ấy hồi em còn nhỏ nhờ hay lục lọi tủ sách cũ của mommy. Em thích đến nỗi nhiều khi lấy nickname trên mạng là Anh Chi, mà chắc dạo này không dám nữa đâu vì sợ “đụng hàng” với tác giả ĐTL, hihi)

  19. Gigi
    14/09/2011 lúc 10:19

    Dạ em chưa đọc Vuông Cỏ Hẹn, nhưng xem sơ lược thì thấy truyện có vẻ dễ thương như Bầy Chim Trắng Trong Sân Trường vậy.
    Em rất thích đọc truyện về lứa tuổi mộng mơ như Bên Hàng Giậu hay những truyện dài, tiểu thuyết của thời kì xưa đầy chất thần tiên, hoa mộng. Hiện tại thì đa phần em lại thích những truyện ra ngoài phạm vi lứa tuổi hơn chị ạ.

    • 20/09/2011 lúc 18:57

      Gigi: lại thêm một con mọt sách nữa rồi. Vui nhỉ.

      • hth
        21/09/2011 lúc 00:05

        PV, lại quên lời chị NT rồi! Tuýt!

  20. ha diep
    15/10/2011 lúc 20:45

    … xin các bạn làm ơn dò dùm mấy cuốn Tuổi Ngọc cũ xem thử mấy câu thơ này là của ai & ở trong bài viết nào … cám ơn các bạn rất nhiều …

    Tháng sáu trời có mưa không em,
    Lòng ta sao bỗng dưng ướt mềm,
    Đường đi không lạnh lòng sao lạnh,
    Hồn đau như lá úa bên thềm.

    Tháng sáu này ta cách xa em,
    Ra đi với trái tim sũng mềm,
    Nơi xa xôi ấy ngàn thương nhớ,
    Lòng ta sướt mướt như mưa đêm.

    hd

    • Mai
      16/10/2011 lúc 20:40

      Phay yêu quý,
      Chị làm google search giùm em và tìm thấy entries này, chị copy lại để em và bạn Ha Diep tham khảo nhé:

      “Các bạn thân,
      Dưới đây là mấy câu thơ trong một bài viết mà mình không nhớ được tác giả, đăng trên một số Tuổi Ngọc nào đó. Vì là thơ trong một bài văn nên không có tựa. Với mình hồi đó là những câu thơ quá buồn và quá đẹp nên đã thuộc và nhớ tới bây giờ. Chép lại theo trí nhớ chia sẻ cùng bạn.

      Tháng sáu trời có mưa không em
      Lòng ta sao bỗng dưng ướt mềm
      Đường đi không lạnh lòng sao lạnh
      Hồn đau như lá úa qua thềm

      Tháng sáu này ta cách xa em
      Ra đi với trái tim sũng mềm
      Nơi xa xôi ấy ngàn thương nhớ
      Lòng ta sươt mướt như mưa đêm…”

      (nguồn: http://nthqn.org/index.php/dien-dan/topic?id=961)

    • Nguyễn thị Nha Trang
      16/10/2011 lúc 21:27

      @ Phay Van ơi , với bài thơ này chị cũng …chịu thua …! hy vọng với thông tin tham khảo của Nguyệt Mai ở comment trên , sẽ phần nào gợi mở rộng thêm ý …kiếm tìm của bạn ha diep ?

  21. ha diep
    18/10/2011 lúc 09:19

    … tình cờ qua đây thấy các bạn giữ được nhiều TN nên hà nhào vô nhờ … rất cảm kích lòng sốt sắng của các bạn … giờ còn Huyvespa … lạy trời … cũng có thể sau này tình cờ ai đó … Đa tạ tấm thịnh tình của các bạn!
    hd

    • 18/10/2011 lúc 16:11

      Chị ha diep: Em có nhờ bạn Huyvespa, bạn ấy nhớ đã có đọc bài này rồi và hứa sẽ xem lại rồi trả lời sau.

      Nếu yêu thích Tuổi Ngọc chị có thể xem thêm bên nhà Huyvespa (em đã dẫn link) nhé. Bạn ấy có nhiều Tuổi Ngọc và Văn, chị ạ.

  22. 19/10/2011 lúc 13:38

    Đã hơn 1 giờ rưỡi sáng rồi tôi còn mê mải với trang báo Tuổi Ngọc ngày xưa ..Thật tuyệt vời không sao nói hết đưo=.c cảm xúc của tôi đã hơn 40 mấy năm qua rồi vẫn còn trong tôi một thời tuổi ngọc thần tiên .. Đẹp vô cùng các ba,n ạ .

  23. thuy tien
    16/11/2011 lúc 14:20

    Chào các anh -chị(e cũng k biết xưng hô sao, giống Gigi vậy đó,thông cảm cho e nha!).Bài thơ này là kết cuối cùng của bài “Em và Nguyên”-tác giả tên Lilas đó các chị,nó là bài của mục thường xuyên:bông hồng cho tình đầu .Em cũng mê văn chương ghê lắm,biệt danh là “Mọt sách” hồi đi học ,nhưng lâu lăm rồi vì mưu sinh cuộc sống e rất hiếm khi được cầm đến quyển sách…buồn ghê lắm vì sách từng là bạn thân của e đó.Đọc được những suy nghĩ, t/c của mấy chị e thấy vui lắm ,niềm vui khó tả ,giống như yêu đời hơn.Thanks

    • ha diep
      16/11/2011 lúc 23:29

      … eureka!!!!!! … đa tạ thuy tien … xin em vui lòng cho biết thêm là ở trong Tuổi Ngọc số mấy và nếu có thể thì chép lại dùm cho đúng bài thơ … còn về chuyện xưng hô thì hà có kinh nghiệm như vầy … hùi đó dì của hà đi du học ở Mỹ về “chảnh”: Không có cô dì chú bác gì hết, just you and me! … hà tần ngần: … vậy … làm sao nói chuyện? Dì hà: Nói được hết! … hehe … khi lớn lên thì sóng đời woánh cho hà dzăng tuốt qua Mỹ … hà thấy nói chuyện kiểu “just you & me” khiến người ta bình đẳng trên căn bản “người & người” … còn việc pay respects thì căn cứ trên cách cư xử, nhường bước hay sẵn sàng giúp đỡ … cho nên khi giao thiệp qua internet thì với “nick” là đủ … một lần nữa, cám ơn thuy tien rất nhiều nhen!

  24. thuy tien
    19/11/2011 lúc 10:54

    Em cám ơn chia sẻ của chị ha diep,e là người Hoa nên cũng xưng hô”Ngọ-Nị”,e sinh năm 1981 ,có lẽ ít hơn các chị 1,2 con giáp,thôi kệ miễn sao k dùng câu tỉnh lược và lễ phép là ok ha.Em thường “trực chỉ” tiệm sách cũ hồi còn đi học nên mới biết đến tuần báo này.E tiếc chỉ có 10 số đầu thôi và có mấy trang bị rách .Em rất muốn xem tiếp những truyện dài “Ngựa chứng sân trường”-Vũ Mộng Long,”Trong nhật kí của Quỳnh”-Đinh Tiến Luyện…Bây giờ em chép lại nguyên bài đó nha.Thông cảm cho e vì e chép bị ngắt quãng,em chép đã 2 lần rồi mà cái mạng ở đây bị sao đó ,e gửi k được bị mất hết,tiếc quá trời vì công trình ngồi chép.

    EM VÀ NGUYÊN
    Lilas

    Chuyện gặp gỡ của em và Nguyên thật tầm thường,thêm vào đó một lý do dễ hiểu nữa là Nguyên đàn ghitare rất dễ thương,Nguyên đã tập em hát từng nốt nhạc,từng câu hát và sửa cho em từng tiếng đàn sai.Em đã thật rụt rè và nhút nhát khi học hát với Nguyên.Buổi chiều thứ bảy như hôm nay,trong những lần họp mặt bạn bè của Nguyên.Em đã rất ngượng ngùng khi hát những”Hối tiếc”,”Bên kỷ niệm”,”Hương muộn”,những bản nhạc Nguyên tập cho em.Và chị Nga,chị Ánh,anh Tuấn,anh Trung đã khen”Anh em nhà Nguyên hát được ghê ạ!” Em chẳng cảm được cái hay trong tiếng hát run run của mình nhưng nhìn ánh mắt Nguyên hài lòng em nghĩ rằng mình”hát được”như Tuấn khen.
    Em muốn vẽ lại hình ảnh Nguyên ở đây với sóng mũi thẳng và đôi mắt hai mí bình thường.Mới nhìn Nguyên lần đầu thú thật em đã chẳng có tí ti cảm tình nào,em đã nghĩ thầm trong lòng”con nhà ai mà cái mặt vênh vênh,thấy ghét!” Nguyên có cái vẻ hách hách làm sao ấy!Khi nói chuyện với Nguyên,em mới biết ở con người hách hách đó có một giọng nói trầm ấm vô cùng.
    Nhìn Nguyên đàn mê say,em mới biết trong Nguyên có một trái tim xúc tích và một tâm hồn nghệ sĩ bao la.

    • ha diep
      20/11/2011 lúc 00:46

      … thiệt không biết nói sao để cám ơn … vậy truyện này nằm trong báo số mấy vậy tt? …

      – Nếu xài Firefox Browser thì tt vô đây (http://www.angeltech.us/viet-anywhere => click File => Save Page As => Wep Page, complete) to save page trên Desktop để gõ tiếng Việt, offline cũng xài được.

      – Nếu xài Internet Explorer Browser thì tt vô đây (http://www.vovisoft.com/unicode/utilities/vietjie/default.asp => click Page => Save As => Web Archive, single file) to save page trên Desktop để gõ tiếng Việt, offline cũng xài được.

      … mỗi khi xài thì double click để mở page lên … sinh năm 81 mà cũng thích tìm sách cũ thì phải nói là “đọc” cũng di truyền có phải không? … hehe … hong chừng “ngộ” cũng là gốc “tào lao” … nghe kể năm xưa bà nội mất sớm rồi ông nội buồn tình lầm lũi nuôi con, hàng năm ông về Quãng Nam để giỗ tổ (lệ giỗ tổ này dường như chỉ có ở người tàu …) xong bất ngờ ông qua đời vậy là cả đám trốc gốc luôn …

  25. thuy tien
    19/11/2011 lúc 11:20

    Những ngày tháng gần gũi kéo dài,với Nguyên đã có rất nhiều kỷ niệm.Những buổi sớm mai hồng trên con đường dẫn đến trường.Những buổi chiều vàng nhạt nắng nơi nhà nguyện Saint Paul dưới chân tượng Thánh Nữ Thérèse cao khiết thánh thiện với những bông hồng rực rỡ.Những ngày dắt nhau lang thang thả bộ dưới những hàng cây xanh chụm đầu tha thiết,với mây trắng trôi lãng đãng trên trời,với gió thì thầm,với lá vàng lìa cành tan tác,với sỏi trắng xào xạc dưới chân.
    Kỷ niệm mà em nhớ nhất là hôm sinh nhật chị Ánh.Thật bất ngờ và đột ngột,chị Ánh đã giới thiệu.”Đây là anh em Nguyên,hát được lắm quý vị ạ!” Nguyên bằng lòng hát ngay trong khi em còn lúng túng mặt mũi đỏ hồng cho đến bây giờ em cũng không biết tại sao lúc đó em ngoan đến thế,thường ngày em vẫn có tiếng là bướng bỉnh khó bảo kia mà! Nguyên dạo đàn ,không hỏi em một câu mà em vẫn hát chẳng phản đối.Hôm đó, em đã được tặng một chiếc nhẫn trắng thật xinh.

  26. thuy tien
    19/11/2011 lúc 21:44

    Ngày ấy em thật là ngây ngô và vô tình không nghĩ ngợi.Nguyên cũng chẳng bao giờ nói yêu em.Nhưng có một lần tò mò,em mở những cuốn sách trên bàn họcvà em đã bắt gặp những dòng nhật ký của Nguyên.Những lời tha thiết nồng nàn làm em bàng hoàng sợ hãi.Em lo lắng từng cái nhìn của Nguyên để cảm thấy Nguyên thật đổi khác.Em ngượng ngùng xấu hổ.Em xao xác trong lòng.Em giao động cả trái tim nhỏ.Một viên sỏi đã ném xuống mặt hồ tĩnh lặng và những làn sóng vẫn còn gợn âm vang.

    • Nguyễn thị Nha Trang
      19/11/2011 lúc 21:57

      @ thuy tien : Chào thuy tien !

      Nha Trang cùng mọi người trên trang nhà Phay Van , rất…rất…cảm ơn và trân trọng cái tình của bạn , khi thuy tien đã tâm huyết bỏ công sức cùng thời gian quý báu của mình , để chia sẻ lại thông tin mà bạn có…đến với mọi người…! Tấm lòng chia sẻ thông tin của bạn đến mọi người thật là đáng quý biết bao !

      Không gì hơn , Nha Trang xin chúc bạn cùng gia đình của bạn , luôn vui khỏe , an bình , và tràn đầy hạnh phúc…thuy tien…nhé…!

      Thân mến ,

  27. thuy tien
    19/11/2011 lúc 22:09

    Từ hôm ấy em đã bắt đầu làm dáng,có phải con gái chỉ làm dáng khi nghĩ rằng có người để ý đến mình không nhỉ?Em “điệu” lạ lùng!Thường ngày chả mấy khi em soi gương vậy mà em thật thay đổi.Em hay chải đầu.Em tập giũa móng tay,em chú tâm từng kiểu đầu,từng chiếc kẹp,từng dây ruban cho hợp với màu áo.Đến nỗi Me em phải tặc lưỡi”chậc!trẻ con bây giờ sao chúng nó điệu ghê!”Me hẳn đã không nhớ là em mười sáu tuổi rồi đâu nhỉ?Em đã biết xao xuyến bồn chồn trước một đối tượng con trai.Em đã mơ mộng vẩn vơ,ngồi trong lớp học mà tâm hồn lênh đênh ngoài cửa sổ,làm việc trong nhà mà trí óc lang thang mãi đâu đâu để đến nỗi ủi quần áo thì để cháy bàn là,nấu cơm thì nghe mùi…khét mới giật mình cuống quýt.Em thật quá lãng mạng cơ mặc dù em biết rằng lãng mạng như thế chỉ có…chết thôi!Em đã thẩn thờ thắc mắc.Em hồi hộp nửa chờ đợi,nửa sợ hãi lúc Nguyên “tỏ tình”!

  28. thuy tien
    19/11/2011 lúc 22:57

    Không có sao đâu chị Nha Trang!Mọi người trên trang nhà Phay Vânem biết cũng nhiệt tình như vậy thôi,vì cùng chung sở thích: những bài viết hay mà.Em ghét là cái mạng này nó vô trang nhà Phay Van sao khó quá,phải click nhiều lần lắm mới vào được,rồi lúc chép xong gửi phản hồi hên thì nó vô k thì nó mất tiêu luôn ,mà chỉ bị mỗi trang nhà Phay Van thôi.Sau này em cũng ráng cô gắng post những bài hay khác cho mọi người,ngoại trừ e k vô được thì…bó tay.Quên nữa e cám ơn lời chúc của chị nhiều nha.E đã chép y chang từ những dấu câu,từng đoạn xuống dòng…chỉ có lỗi chính tả em mới sửa thôi,vì k biết mọi người sao chứ riêng e thích xem văn thơ “nguyên si” hà.Bây giờ e chép tiếp nha!

    [ Em chẳng biết là mình đã biết yêu chưa và có yêu Nguyên không nữa.Chỉ biết rằng em hay nghĩ đến Nguyên và khi nghĩ đến Nguyên như thế em hay cười một mình lắm cơ!
    Em hay viết tên Nguyên vào tờ giấy trước mặt và khi bị bạn bè “truy vấn” em lại chối quanh thật hùng dũng “ơ!tên nhỏ bạn tao chứ bộ!”
    Tuổi mười sáu của em đã thật…”lạ lùng”, đã vương vấn những cảm tình vụng dại và em đã xấu hổ ghê gớm khi nghĩ rằng”em là một con ranh con”!

  29. thuy tien
    19/11/2011 lúc 23:14

    Khi em biết rằng Nguyên sắp đi du học ở một phương trời xa thẳm thì em buồn vô cùng!Em đã nhủ lòng “mình đâu có gì với người ta thì can chi phải buồn?”.Nguyên đã nhìn em thật lâu định nói gì nhưng rồi lại thôi.Nguyên quay đầu đi thẳng.
    Em trở về,tâm hồn mênh mông một nỗi khó tả, em bước thênh thang như người vừa đánh mất một vật gì mong manh quý báu.Lòng em man mác tiếc nuối.Mặc mưa nhỏ trên hai vai lạnh buốt em vẫn đi chầm chậm với trái tim ngẩn ngơ muốn khóc trong lòng!
    Về đến nhà em gặp trong cuốn sách của mình một bài thơ không biết Nguyên đã ghép vào đấy từ lúc nào.

    Tháng sáu trời có mưa không em
    Lòng ta sao bỗng dưng ướt mềm
    Đường đi không lạnh lòng sao lạnh
    Hồn đau như lá úa qua thềm.
    Tháng sáu này ta xa cách em
    Ra đi với trái tim sũng mềm
    Nơi xa xôi ấy ngàn thương nhớ
    Lòng ta sướt mướt như mưa đêm.

  30. Nguyễn thị Nha Trang
    19/11/2011 lúc 23:26

    @ thuy tien :

    thuy tien ơi ! Nơi chị hiện giờ cũng vậy ! Mạng miếc…cứ chập chờn hoài , tối nay chị cũng bị 3 lần gởi comment…bay lên trời…mất tiêu… luôn đó em ! hi..hi..

    Qua cách nói chuyện , cá nhân chị cảm nhận được…thuy tien …là người rất dễ thương và đáng yêu…đấy !

    Vui em nhé !

    P/s : À.., chị xin lỗi ! chị hỏi em 1 câu được chứ ? ( em có thể không trả lời…, chị hiểu ..!)

    – Em hiện cư ngụ trong nước ?
    ( chị hỏi , vì giờ này thấy đã khuya : 23g30 ! Em thức khuya thế ? )

  31. thuy tien
    20/11/2011 lúc 22:06

    Dạ! e cư ngụ trong nước ,còn chị?Thường đến 1h sáng e mới ngủ,vì ban ngày e đã dành thời gian cho làm việc(e nhận gia công yên xe đạp,cặp,ba lô học sinh…)hàng nhiều lắm,nên chỉ dành được thời gian buổi tối làm việc riêng thôi,có khi vào mùa may tới 12h khuya lận.À, chị ơi,k biết sổ chép thơ của bé út nhà chị có bài nào hay nữa k ,chị có thể chia sẻ k?E… mừng quá trời!khi chị chia sẻ bài thơ “Giận nhau” của Anh Tuyến vì em chỉ sưu tầm được mấy đoạn qua bạn bè thôi,e thích bài đó lắm,khi có chồng e càng thích hơn vì…2 vợ chồng e cũng hay “bày đặt giận nhau” tình hình giống y chang 2 vợ chồng trong bài thơ vậy đó.
    Cám ơn chị!!!!

    • Nguyễn thị Nha Trang
      21/11/2011 lúc 23:00

      @ thuy tien : Chị chào thuy tien nhé !

      Cảm ơn em rất nhiều , vì đã vui vẻ trả lời câu hỏi của chị , cũng như chia sẻ tâm sự một vài thông tin về em và gia đình của em nha ! Em nói chuyện dễ thương lắm , và chị có cảm tình ngay với em liền đó…thuy tien à !
      À…, chị người gốc Nha Trang , nhưng sau năm 1975 gia đình chị chuyển về sống ở tỉnh Bình Thuận cho đến nay em ạ !
      Ừ…, con bé út của chị sưu tầm thơ…cũng nhiều lắm , nhưng chị không biết em thích bài thơ nào ? em cứ cho chị biết bài thơ nào em thích , và nếu bài em thích , có trong sổ thơ của cháu , thì chị sẽ gõ chép chia sẻ lại với em…
      Luôn vui em nhé…

      P/s : Hàng đêm , thường thì chị chỉ bắt đầu vào mạng là khoảng 20g tối…, nếu không bận lắm …, còn ban ngày thì chị ít khi vào mạng…,

  32. thuy tien
    21/11/2011 lúc 00:32

    Cám ơn chị ha diep nhiều nhiều!Bài “Em và Nguyên” nằm ở quyển số 3, tuần lễ từ 10/6 đến 17/6/1971 đó chị.Em chưa biết người Quảng Nam cũng có người Tàu(ô xã e người gốc QN),vì e nghĩ nó thuộc miền Trung,e chỉ biết ở miền Tây thì có người Tàu thôi.Chị nói đúng đó người Tàu quan trọng vụ giỗ tổ lắm.Hồi ô Nội e còn sống ngoài công việc mưu sinh ,còn làm trong ban trị sự hội Họ tộc Huỳnh sau truyền lại cho Ba em,hằng năm họ đều giao lưu với các ban hội Họ tộc Huỳnh ở các nước khác như TQ,Thái lan,Mã Lai…Hồi trước thì k có người Việt nhưng mấy năm gần đây họ cũng họp thành anh em …bà con xa,cứ liên hoan,cứu trợ,trao học bổng…hoài hà,như đầu tháng sau là Ba e được hội bên Mã Lai mời qua giao lưu nè.Em nghĩ chắc đời kế tiếp nhà e k ai nối nghiệp quá vì chưa tìm được người “gửi vàng”,làm việc như Ba e ngoài cái tâm còn phải “nghĩa hiệp” chia bớt thời gian cho gia đình và tiền bạc trong túi cũng phải… đầy đầy 1 chút.
    Hồi đó e đi làm(lúc đó e làm công việc quản lý Ks,làm 24h nghỉ 24h),Má e nhân cơ hội đem”tặng” bà bán ve chai những bạn sách “yêu quý”của e và hằng hà sa số những lá thư tình,thư bạn.Trời ơi lúc e phát hiện thì đã qua hơn cả chục ngày,thất chí e “cuốn gối” tới chỗ làm xin ở dài hạn luôn(lúc đó bà chủ mừng qua trời,vì cũng đang cần 1 người thế ca,anh quản lý thay ca với e xin nghỉ đi du học).Khoảng 1 năm rưỡi sau e mới dọn đồ về nhà,mấy cuốn “Tuổi Ngọc” này là e mua sau này đó.Má e là cô giáo nhưng mà k thích con gái tối ngày “ôm” cuốn sách đâu với lại Má thích tụi e đọc sách Tàu hơn,e chỉ thích nghe nhạc Tàu thôi chứ k thích xem truyện Tàu mấy.Má nói tụi bây bị mất gốc hết!À ,chị ha diep chị đọc qua bài”Những tờ thư cũ”-tùy bút Mai Thảo chưa?Em thích lắm vì khi đọc nó e thấy hình ảnh của mình trong đó.

    • ha diep
      30/11/2011 lúc 07:34

      Sorry tuần rồi hà bận bịu … ông xã tt là người Qui Nhơn hở? Thực ra người tàu đâu đâu cũng có mặt, kể cả miền núi. Người lớn ngăn chuyện này cản chuyện kia chẳng qua là muốn tránh cho mình những chuyện không vui mà họ đã có kinh nghiệm mà thôi. Không biết những người đã phải đốt bỏ những thứ mà bây giờ lại thấy có người phải tốn tiền để gom góp lại thì nghĩ gì há … thực ra người nhà hà cũng có gom góp một số sách cũ được in lại bên này nhưng không thấy loại sách tt thích! Thơ thì thích hồn nhiên mà văn thì lại thích loại nhiều suy tư, tt ngộ nghĩnh nha, hà hay đọc ông ba trợt HNT hơn. Nhờ tt mà hà được đọc NHỮNG TỜ THƠ CŨ đó, cám ơn em nhiều nhen. Từ từ hà lục mấy tập thơ cũ coi thử có gì em thích hay không.

  33. 21/11/2011 lúc 12:56

    Cảm ơn bạn thuytien. Bạn chắc người… Trà Vinh? Nếu đúng thì bạn đồng hương với bác này. Nếu sai thì… cho mình xin lỗi nhé.

    ”Những tờ thư cũ”-tùy bút Mai Thảo: không biết chị Hà đọc chưa, còn mình thì chưa được đọc. Nếu được, xin bạn gõ lại, tốn nhiều thời gian quá thì mỗi ngày gõ một chút cũng được. Mình rất cảm ơn.

    Có một truyện ngắn trên Tuổi Hoa, nhân vật chính cũng bị mẹ… bán sách, giống bạn :D. Mình post lên tặng bạn nhé:





  34. thuy tien
    22/11/2011 lúc 23:52

    Chị nha trang mến!E cám ơn chị đã nhận lời e,thường e thích thơ_văn mang chủ đề tuổi học trò hơn vì khoảng tgian đó là thgian tuyệt vời nhất với e,e rất trân trọng nó, thêm nữa là thơ chuyển tải những cái thực về đời sống.E chỉ là 1 người thích thơ -gặp thơ hay thì giữ lại,chép lại lâu lâu đem ra đọc thôi chứ e k phải như mấy Bác,mấy Anh-Chị ở đây yêu thơ 1 cách thâm thúy như vậy đâu(e có đọc những trang trò chuyện,bình luận khác của mọi người),như bạn huyvespa nè,có cả bộ sưu tập sách nhiều như vậy trong khi còn rất trẻ,các chị thì thuộc được nhiều bài thơ,hiểu biết rộng về sách,xuất xứ và cả tác giả nữa…e khâm phục lắm lắm.Nếu có những bài như vậy chị từ từ chép lên dùm e nha,k gấp đâu,cám ơn chị.

  35. thuy tien
    23/11/2011 lúc 01:05

    Chị phay van ,hì…chị khách sáo wá hà,có gì đâu mà xin lỗi ,e sinh ra và sống ở Tp.HCM.Cám ơn bài”Tuổi Hoa” chị post cho e nha.Chị!E đâu có giống như con bé đó bỏ sách tùm lum đâu(vì Má e đào tạo e thành…bà cụ non…kỉ ơi là kỉ ),phải chi như vậy làm Mẹ giận đem bán hết thì k lạ,Má e,khó tính lắm(mà khó với e nhiều nhất vì là con đầu lòng mà),khó từng cái cách vắt cái khăn lau bàn,cái cách giậm cho khô chân(giậm đồ giẻ),áp đặt ngay cả việc học hành…e k có dịp bệnh như cô bé đó để được Má chăm sóc để thấy thương Má và ân hận vì có thái độ giận Má,tuy nhiên e biết Má sống lúc nào cũng đặt con cái lên hàng đầu.May là sau khi định cư ở nước ngoài Má e thay đổi gần như hoàn toàn, dịu dàng hơn và tâm lý hơn…kết có hậu quá chị ha!Chị biết sao hông…e thích văn của báo ngày xưa là vì văn viết gần gũi,mộc mạc,dễ thương nữa,chị có thấy vậy k?Để e chép bài “NTTC” nha.

    NHỮNG TỜ THƯ CŨ
    Tùy bút Mai Thảo

    Tờ giấy báo có một bưu kiện gửi theo thể thức bảo đảm vừa nhận được sáng nay đã bắt buộc kẻ nhận bưu kiện là tôi phải đích thân đến một nơi chốn bây giờ chỉ họa hoằn lắm mới một vài lần lui tới.Đó là nơi những bức điện tín màu xanh được gửi đi.Điện tín hỏa tốc những tin vui ,gấp gấp những tin buồn.Đó là chốn những con tem nhỏ được dán trên những góc phong bì.Và tem và phong bì mang những đời thư lên đường.Thư, khi đến,đã những dặm biếc lăn qua.Thư khi đi,hồn của giấy đã không gian mênh mông,dáng của chữ đã đường trường bát ngát.Nơi chốn đó là nhà bưu điện của thành phố.Sinh hoạt thường nhật của tôi,đóng khung trong một hiện tại phẳng-và như thế bao lâu rồi không nhớ nữa-đã từng ngày từng ngày,nghiêng nặng vào cái khuynh hướng muốn cách biệt,muốn thu mình.Nghĩa là cắt đứt những ràng buộc,tháo gỡ những liên lạc.Căn nhà đời sống của tôi thuở nào trăm nghìn cửa hồng cùng mở,sau mỗi năm lại có một cánh cửa này lấp đi,một cánh cửa kia khép lại.Và những đường dây nối kết xưa trước xum xuê như cành,dày đặc như tóc,mỗi tuổi thêm,tôi lại bắt gặp tôi thả buông đi cho đứt rụng lần lần.Như thế đó mà những sân ga, của tiễn đưa,những bến tàu, của trùng phùng,nhà bưu điện với thư đi thư nhận,đã từ những nơi chốn lui tới thân quen thuở nào biến dần thành xa cách.

    • 23/11/2011 lúc 09:44

      Cảm ơn thuytien nhé. Bạn bỏ công đánh máy lại những bài viết hay này làm mình rất cảm kích. Mình đang hứng thú chờ đọc tiếp đây.
      Mình cũng thích văn chương hồi xưa, vì người ta được tự do tư tưởng, không bị gò ép theo khuôn mẫu.

      Thân tặng bạn một truyện ngắn của Mai Thảo: Một Địa Chỉ Hoa.

      • thuy tien
        27/11/2011 lúc 11:06

        E cám ơn chị đã tặng e món quà này,hồi đó giờ e k hề biết Mai Thảo là 1 người cũng nổi tiếng như thế,mặc dù e rất thích những Tùy bút mà ông viết.

  36. thuy tien
    24/11/2011 lúc 00:34

    Niên thiếu và vào đời của tôi,tuổi vàng và tuổi ngọc của tôi xưa,khác ngược với bây giờ đã được đánh dấu thật đằm thắm,thật đậm đà,bằng những tờ thư.Quá khứ tôi,đã có hàng nghìn lá thư được gửi.Dĩ vãng tôi,từ ngọn đỉnh cao nhất của hồi tưởng đến vực thẳm sâu nhất của trí nhớ,là những hình ảnh thấp thoáng mà kín khắp đó của những con tem và những chiếc phong bì.Xưa,tôi có một người bạn,gặp gỡ hàng ngày,thân thiết vô tả,Đó là người phu trạm sáng nào cũng tới.Trước,tôi có những người tình,mùi giấy thơm tho,sáng tươi màu mực.Đó là những bao thư.Mối tình thứ nhất,cũng bằng thư mà thành.Những bạn bè đầu tiên,cũng từ thư mà có.Tôi đã viết tay run theo chữ,từng trang giấy phơi phới tâm hồn mười bảy.Tôi đã sống ,mắt ngời theo dòng,mỗi chiếc phong bì được dán lại là gói kín một trời rung động.Thư chưa viết,hồn đã viết thành những chữ vàng rực rỡ.Thư gửi đi rồi,hồn cũng lên đường và chắp cánh bay theo.Tuổi trẻ tôi là một hộp thư lớn.Cao ngất một chồng thư,thư là cái núi kỷ niệm vĩ đại.Những con tem và những chiếc phong bì,đó là tôi xưa,tôi như một địa chủ hồng.

  37. Nguyễn thị Nha Trang
    24/11/2011 lúc 23:58

    @ thuy tien : chào em gái !

    Có bài này của nhà văn Võ Hồng , em vào xem… thử , coi thích không nhé :

    Gõ google : ” Thể thơ mới – Vietsciences “

    Luôn vui em nha…!

    • thuy tien
      27/11/2011 lúc 10:57

      E cám ơn chị nhiều nha! Từ trang wed này e đã đọc được thêm những trang wed hay khác ,thơ rất hay.

  38. thuy tien
    26/11/2011 lúc 16:26

    Nhớ lại những kiện thư và những rừng thư, chất ngất những ngày nào, nhớ làm sao hết được. Viết đêm viết ngày. Viết chiều, viết sáng. Tuổi trẻ tôi, suốt một thời kỳ, đúng là những phong thư đã lớp lớp lên đường như một hành quân. Riêng một vụ hè, số thư gửi và số thư nhận đã nhiều gấp năm bảy lần số ngày nghỉ học. Nhà tôi ở gần biển. Bàn viết trên lầu cao. Suốt ba tháng trời liền, nghe tiếng sóng từ bãi xa vọng vào, giữa một nghiêng đầu bâng khuâng, sau một chớp mắt mơ màng, nhớ đến những người bạn cùng lớp lần đầu xa cách, tưởng tới một người yêu ở lại với cái thị trấn mình vừa rời xa, tôi đã sống, gần như mê mẩn và miệt mài với những dòng chữ khi gấp lại thành thư, là những đường dây tình cảm nồng nàn đòi rút ngắn lại những khoảng cách, lấp đầy những không gian, cho về gần những ở xa, cho hiện hình những khuất mặt. Thư viết đã nhiều thế, chuyện kể còn nhiều hơn. Thư đã dài mười trang, chừng như một trăm trang mới chở hết những điều muốn nói. Thư năm trang, gấp mấy cũng chưa vừa. Và đã ký tên rồi, còn phải thêm nữa những dòng tái bút. Tuổi trẻ nhiều chuyện thật. Đó là cái tuổi muốn nói. Như con chim không thể hót, vì cổ họng bình minh đã đầy chật những âm thanh. Tuổi trẻ phơi mở thật. Như đã nắng múa bên ngoài, thì cửa buồng phải mở. Như sóng lòng thanh niên không thể là những đợt sóng ngầm, mà phải hát thành triều, phải dâng thành ngọn. Bởi vậy mà thư nào cũng có chuyện, chuyện nào cũng thành thư, phu trạm chuyển không kịp, người viết thư không ngừng, thư theo thư lên đường thành một dòng vô tận.
    Cái tôi xưa đã nói những gì trong những tờ thư thuở ấy. Tôi đã nói đến tôi, tôi với chính tôi như một khám phá. Tôi của những tờ thư đầu, tôi là một thế giới. Tôi đã nói đến người, người với tôi là một tao ngộ, người đến với tôi vang động tiếng cười, mái tóc là gió, chân đi thành nhạc, khoảng khắc đã tình thân, mới thôi đã bằng hữu. Tôi đã nói đến đời. Như một trái vừa ngọt, như nhành hoa mới nở, như một hội vui, như một chân trời. Những trang thư của tuổi trẻ tôi xưa là phấn trắng bảng đen rất bỡ ngỡ những hàng chữ mới. Tôi ấy chữ lên trang, chữ mọc xanh um, chữ là cỏ nội. Tôi thả chữ vào dòng. Chữ hóa thân thành sóng, dòng phơi phới thành gió, con tem là bươm bướm, phong bì là mây bay. Thư của một thời vàng như vậy đó thư. Những lá thư chan chứa máu hồn đằm đằm hơi thở. Lời của một tuổi ngọc là như vậy đó lời. Mỗi bức thư là một bài thơ. Và tôi đã viết như vậy, trên lụa của tuổi, trên gấm của hồn, suốt một thời kỳ, những lá thư nào cũng là những lá thư tình gửi cho bè bạn, gửi cho người yêu, nhưng chính là gửi cho mình trước nhất.
    Bây giờ những buổi chiều mưa, tôi không còn được cả một tờ thư cũ để đọc lại. Một địa chỉ tôi đã mất. Những địa chỉ người đã lạc. Những người bạn xa vẫn còn đó. Dăm bảy lang thang, một vài xa cách. Một tên người thoáng nhớ. Một khuôn mặt thoáng hiện. Nhưng cuộc sống, cuộc sống mà sáng nay gặp một phiến gẫy ở một đầu đường, chiều nay một mảnh cụt ở ngoài đầu ngõ, cuộc sống có tôi hay không có tôi cũng vậy, chừng như đã mất những bỡ ngỡ, dẫu vẫn nhìn nhưng không còn đáng nói. Những đỉnh đã thấp. Những vực đã đầy. Những cánh cửa khép dần. Một ngôi nhà im lặng. Trong cái chung của một nín thinh buồn rầu này, có cái riêng là những lá thư không còn được gửi đi. Những con tem và những phong bì xưa chỉ còn là những hình thù xa lạ.

    • 29/11/2011 lúc 09:54

      Cảm ơn bạn thuy tien nhiều nhé. Đoạn trên đây là hết rồi phải không bạn?

  39. thuy tien
    02/12/2011 lúc 12:47

    Dạ,hết rồi đó chị.

  40. ha diep
    02/12/2011 lúc 20:08

    Phay Van :
    Chị Hà và bạn thuy tien đọc trang này chưa?

    … chưa nơi … cám ơn PV chỉ chỗ …
    dh

  41. thuy tien
    09/12/2011 lúc 00:23

    Da.chị Phay Van oi ,e sẽ gửi tiếp bài của nha văn Mai Thảo ,chi ráng chờ e ,tại dạo này e bận quá,lâu k ghé nhà hôm nay ghé lại mắc bận…ngấu nghiến “quà” mấy chị tặng….tới hết giờ mất tiêu…hihi…hay quá trời luôn ,cám ơn chị lắm lắm.Em hứa sẽ tranh thủ sớm nhất có thể.Chúc các chị vui!

    • 09/12/2011 lúc 12:27

      Thuy tien: xin bạn cứ thong thả. Mình hiểu mà, ai cũng có một núi công việc phải làm, mà thời gian chỉ có nhiêu đó. Khi nào bớt việc rồi bạn gõ văn Mai Thảo sau cũng được, mình sẽ rất vui. Những đoạn comments đóng góp của bạn trên đây đã làm cho entry này thêm phong phú.
      Bây giờ đang bận rộn, thời gian quý báu thì bạn chỉ nên đọc thôi, rồi lâu lâu “còm” một cái cho vui cửa vui nhà, thuy tien ạ.
      Bạn qua entry mới nhất chơi nhé, trò chuyện với các bạn khác, nhiều cái hay hay…
      Thân mến,

  42. 23/02/2012 lúc 13:48

    Chào chị Phay Van…dạo này em bận quá nên ít vào blog của chị…:)
    Hồi tết em có scan lại 1 quyển TUỔI NGỌC XUÂN HỒNG 1974 bên blog em…
    Con bài thơ kia đến giờ em vẫn chưa nhớ ra là trong số TUỔI NGỌC nào, hixhix!

    Chúc chị luôn khoẻ và hạnh phúc nha:)!

  43. 23/07/2012 lúc 21:27

    Ngày xưa ấy tôi ở Nha Trang. Cứ chiều chiều nhìn qua Hòn Tre (bây giờ là Vina Pearl) hiu hắt và bạn tôi có làm bài thơ cho Tuổi Ngọc và được đăng ở số 40. Còn nhớ rất ít

    “Tôi ở đây một đời như hải đảo
    Ngày tháng sầu con biển lạnh bao la
    Làm rong rêu chết cuối ghềnh đá mỏi
    ………………………………………………..
    Vỡ mộng vàng trái nẻ hạt hư không !
    Tình xưa theo mây về mưa cuối núi
    Thành thác nguồn trắng nước xót xa sâu
    Lòng tôi như trời xanh…….

    Và điều tôi nhớ nhất là nhà văn Duyên Anh. Với những truyện dài của Ông như: Thằng Vũ, Con Thúy, Chương Còm, Bồn Lừa, Mây Mùa Thu vv.. vvv và Tuổi Ngọc hằng tuần do Ông chủ trương. Ông đã đem lại cho giới trẻ miền Nam ngày ấy một tình yêu thương. Giúp họ sống biết yêu thương từ đó biết yêu dân tộc và yêu đất nước. Và đến bây giờ vẫn có những nhà văn nổi tiếng còn đang ảnh hưởng của Ông. Ông là một nhà văn chân chính mà tôi được biết và kính yêu. Người ta nói gì về Ông tôi không quan tâm. Riêng tôi, tôi nhớ ơn Ông.

    • 24/07/2012 lúc 09:46

      Cảm ơn bác mai nhật thập. Nhà văn Duyên Anh được hầu hết các độc giả là tuổi trẻ miền Nam yêu mến.
      Hiện bác không còn ở Nha Trang sao?

    • Mai
      25/07/2012 lúc 00:01

      Chào bạn,
      Bạn cũng có thể vô blog của huyvespa. Em ấy sưu tầm rất nhiều báo Văn và Tuổi Ngọc cũng như các sách báo khác của miền Nam trước năm 1975.
      Mời bạn vào xem nhé:
      http://huyvespa.multiply.com/journal

  44. 22/05/2013 lúc 01:39

    38 Nam roi moi thay lai nhung trang Tuoi Ngoc mot thoi yeu dau,thuong nho ngay xua den buot long.Cam on PHAY VAN.

  45. trần thanh phong
    18/06/2013 lúc 23:41

    tình cờ biết được trang này, rất vui vì có những người bạn đồng niên với tuần báo tuổi ngọc mà mình đã từng có một bài viết trong một số báo tuổi ngọc nào đó lâu quá mình không còn nhớ số mấy, bài viết đó là bài duy nhất mình viết gửi tuổi ngọc với nội dung nói về cô bạn bắc kỳ nho nhỏ rất dễ thương của mình. Mình còn nhớ tựa bài viết ngắn đó là “Con mèo nhỏ của tôi” bút hiệu là Ái Khanh…..Nếu bây giờ thấy lại được trang bài viết đó có lẽ đó là một giấc mơ có thật với mình…..

    • 19/06/2013 lúc 09:08

      Anh Trần Thanh Phong thử lục trong trang Huyvespa xem sao nhé. Hy vọng giấc mơ thành sự thật.

  46. trần văn nghĩa
    12/10/2013 lúc 08:51

    Mình nhờ các bạn tìm lại giùm 2 bài thơ mình viết đăng ở báo Tuổi Ngọc khoảng tháng 7 hoặc 8 năm 1973 .Tựa đề là MỘT NÉN HƯƠNG CHO HẢI YẾN LINH THY.Nếu có , xin các bạn gửi về email tvnghia09@yahoo.com.vn. Xin chân thành cám ơn.

    • 12/10/2013 lúc 13:11

      Anh Trần Văn Nghĩa: Em chỉ còn 4 số Tuổi Ngọc ở đây.
      Về bài thơ MỘT NÉN HƯƠNG CHO HẢI YẾN LINH THY, em đang nhờ bạn Huyvespa tìm giúp, mong rằng bạn ấy có.
      Kính mời anh Nghĩa đọc bài đăng trên TH ngày xưa của HYLT: truyện ngắn Trên đồi cao và bài thơ Mùa Xuân Tuổi Thơ.

  47. trần văn nghĩa
    12/10/2013 lúc 14:35

    Cám ơn Phay Văn,anh đã được đọc lại các bài viết của HYLT .cũng như các bạn khác trên blog TTNM. Bây giờ biết được trang này nữa,sẽ tiếp tục đọc thêm những trang viết cũ.Anh luôn nhớ về một thời tuổi ngọc ngày xưa,Mãi thấy lung linh trong kí ức về tuổi mới lớn.Chúc em vui

    • 13/10/2013 lúc 04:14

      Có một bài thơ của anh Trần Văn Nghĩa đăng trên Tuổi Ngọc số 76 đây, kính tặng anh:

    • trần văn nghĩa
      13/10/2013 lúc 06:13

      Cám ơn Phay Van,rất xúc động khi gặp lại bài thơ viết cách đây hơn 40 năm.Lúc đó anh đang học ở Đà Lạt về thăm quê Phan Thiết vào tháng 7 năm 1972.

      • 14/10/2013 lúc 11:57

        Cám ơn anh Trần Văn Nghĩa. Phan Thiết hiền hòa, như Nha Trang… Chúc mừng các anh chị, những cây bút của Tuổi Ngọc xưa, nay đã hội tụ trên trang “Tương Tri”.

    • trần văn nghĩa
      14/10/2013 lúc 19:19

      Phay van ơi! Anh nhờ em cố gắng giúp giùm nhé. Anh muốn tìm lại bài thơ LỤC BÁT đăng ở TN số Giáng Sinh năm 71 hay 72 gì đó có câu đầu CÙNG EM ĐI LỄ ĐÊM NÀY và bài giới thiệu về anh cũng ở báo đó.Hiện nay anh cũng đã nhờ một số người quen tìm lại một số bài thơ cũ,nhưng vẫn còn thiếu nhiều.Sao anh vẫn nặng lòng với kỉ niệm như thế đó.Thông cảm cho anh.Chúc em vui khoẻ.Hình như em ko còn ở VN ?

      • 17/10/2013 lúc 19:47

        Anh Trần Văn Nghĩa: Em cũng đang hỏi thử vài người bạn nhưng chưa thấy hồi âm. Ước gì có ai đang giữ nhiều Tuổi Ngọc tình cờ vào trang PV và đọc được những cái “còm” của anh thì hay biết bao.
        Dạ, em hiểu mà. Em tuy cả đời chẳng viết nổi một câu thơ nhưng cũng thấy mình nặng lòng với kỷ niệm.
        Kính chúc anh Nghĩa luôn an vui.
        Em còn trong nước anh ạ.

    • trần văn nghĩa
      08/11/2013 lúc 12:04

      Phay Van ơi !
      Nhờ thông tin của em , cháu Khoa Nguyên thư báo với anh có số TN đăng 2 bài thơ đó.Cháu hứa sẽ gửi cho.Cám ơn Phay Van và các bạn đã quan tâm.Chúc PV có nhiều niềm vui.

      • 09/11/2013 lúc 16:23

        Xin chia vui với anh Trần Văn Nghĩa – nhà thơ Tuổi Ngọc.

    • trần văn nghĩa
      12/12/2013 lúc 17:45

      Cháu Nguyễn Trường Trung Huy vừa gửi cho anh 2 bài thơ trong 2 số Tuổi Ngọc giáng sinh 72 và 74. Anh mừng vô kể .Cám ơn các bạn nhiều

      • 14/12/2013 lúc 14:13

        Rất mong anh Trần Văn Nghĩa sẽ nhận được thêm nhiều bài thơ bị thất tán nữa, từ các độc giả yêu quý Tuổi Ngọc.

    • 24/02/2015 lúc 00:33

      Cô ơi, có thể cho cháu hỏi, các tạp chí như Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa, Thằng Bờm và Thiếu Nhi (có truyện tranh) đều ngừng phát hành vào năm 1975 ạ?

      • 28/02/2015 lúc 13:13

        Tuổi Ngọc là tuần báo dành cho “người lớn” nên không có truyện tranh.
        Tất cả sách báo miền Nam đều phải ngưng phát hành sau 30/4/75.

    1. 09/05/2013 lúc 00:45
    2. 28/11/2013 lúc 19:39

    Gửi phản hồi cho trần văn nghĩa Hủy trả lời